Sở Nam Xuyên quay đầu khóc lóc kể lể với Kỳ Mộ Phi,
“Kỳ nhị, Hoa Hoa nhà tôi cô ấy vẫn không đồng ý trở về với tôi……”
Kỳ Mộ Phi liếc mắt khinh bỉ một cái thật sâu, thưởng hai chữ,
“Xứng đáng!”
Tiểu Tố còn chưa có đồng ý ở bên anh đâu! Vừa rồi chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi!
Ai kêu cậu đặc biệt ** sao phá hư chuyện tốt của tôi! Lão tử mới mặc kệ cậu! Xứng đáng cậu nha tiếp tục mặt dày mày dạn mài rách mồm mép luôn đi!
“Vèo”!
Kỳ Mộ Phi giẫm chân ga, vọt ra ngoài! Lưu lại mỗ nam ngồi ở xe thể thao Ferrari đấm ngực giơ thẳng lên trời gào,
“Kỳ nhị, đã nói anh em thân thiết trợ giúp nhau mà……”
……
Lái đi không bao lâu, Kỳ Mộ Phi liền nhận được tin nhắn của Nam Tiểu Tố,
“Nếu anh không gấp, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Đột nhiên, mày kiếm của Kỳ Mộ Phi khẽ nhướng lên, hồi phục tin nhắn,
“Xin đợi bất cứ lúc nào.”
Để điện thoại di động tới một bên, âm hưởng còn phát âm nhạc, ánh sáng mặt trời chậm rãi dâng lên ở chân trời dần khuyếch đại.
Bỗng nhiên lập tức, tâm tình tốt tới cực điểm.
Sở Nam Xuyên phía sau lái xe thể thao đuổi theo, trực tiếp gọi điện thoại, rít gào lẩm bẩm nói,
“Kỳ nhị, có người làm anh em như cậu sao!"