Dạ Anh trừng lớn mắt hạnh, hung hăng liếc mắt một cái,
“Không cần anh đuổi! Em tự mình đi!”
Lại dùng sức dậm chân, sau đó mới đi ra phòng bệnh, lúc đóng cửa, còn tức giận ra lệnh với thủ hạ của Kiệt Hận Thiên nói,
“Múc canh tôi mang đến cho thiếu gia các người uống!”
Mỗ thủ hạ, “…… Vâng, Dạ nhị tiểu thư!”
……
Dưới lầu, Dạ Anh mới vừa đi ra bệnh viện, chiếc Rolls-Royce dài màu đen liền ngừng ở trước mặt cô.
“Anh, sao anh cũng tới bệnh viện?” Dạ Anh lên xe, vẻ mặt nghi hoặc nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện.
Dạ Lê một bộ tây trang đen sẫm, nổi bật một đầu mái tóc màu bạc kia, giống như tên của anh, anh tuấn mà thần bí,
“Có việc.”
“Việc gì?” Dạ Anh càng kỳ quái, “Cũng tới thăm Kiệt Hận Thiên sao?”
“Không phải.” Dạ Lê hơi khép mi lại, “Tiểu Anh, gần đâu em đang làm gì?”
Trong lòng Dạ Anh cả kinh, mắt hạnh tinh xảo xẹt qua một tia hoảng loạn, chẳng lẽ anh biết gần đây cô đang điều tra Thịnh Vị Ương sao?
……
Dạ Anh rất nhanh liền khôi phục biểu tình, dù đã bị Dạ Lê bắt giữ được tin tức, ra vẻ bình tĩnh nói,
“Không làm gì nha, còn không phải mỗi ngày đuổi theo Kiệt Hận Thiên.”
Ánh mắt sâu của Dạ Lê trực tiếp nhìn Dạ Anh, lời ít mà ý nhiều,
“Tiểu Anh, theo đuổi Kiệt Hận Thiên là một chuyện, đừng nổi lên ý niệm khác.”