Trong nháy mắt Thịnh Vị Ương lại có thể không biết hô hấp như thế nào.
“Rầm” một tiếng!
Ánh mắt chấn động hỗn độn vỡ nát, ở đáy mắt trong suốt, tràn ra màu đỏ gợn sóng tuyệt diễm……
Trên thế giới này, chỉ sợ cũng chỉ có người đàn ông gọi là Hoàng Phủ Bạc Ái này, mới có thể nói ra lời tỏ tình tuyệt ngạo nồng đậm như vậy đi! Thậm chí…… Gần như làm người không dám tiếp nhận! --
Cô là của anh, đời đời kiếp kiếp.
Thậm chí, cho dù anh đã chết
Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảm chấn động trong lòng lại có thể nhiều thêm cảm giác hạnh phục do anh đột nhiên tỏ tình mang đến, ánh mắt run loạn nhìn chăm chú anh.
Thật lâu sau, cũng không có nhận được đáp lại của cô gái nhỏ, Hoàng Phủ Bạc Ái có chút sốt ruột, dâng trào chôn ở trong thân thể cô lại va chạm thật mạnh,
“Thịnh Vị Ương, mau trả lời anh, em có nghe hay không”
Bỗng chốc, một viên hồng châu lộng lẫy rơi xuống từ khóe mắt của cô, rớt ở trong bàn tay nâng lên của anh, sinh sôi nóng bỏng.
Ngực Hoàng Phủ Bạc Ái căng thẳng.
Cô lại khóc, là không muốn sao
Đột nhiên, một trận đau đớn chậm chạp sinh ra, liền tràn ngập ra ở trong lồng ngực.
Nhìn nước mắt cô ào ào lăn xuống, tựa như rèm liên châu bị đứt, như thế nào cũng không ngăn được, thân thể cứng đờ của Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng chấn động
Sợ hãi thiêu đốt sinh sôi trong mắt sâu, ảm đạm đi từng chút, từng chút rồi, thẳng đến cuối cùng, chỉ còn lại có một mảnh tuyệt tịch hắc ám giống như đã chết.
Đúng vậy
Anh vốn là người bạc tình, nói yêu, hoàn toàn là châm chọc chê cười nhất trên cõi đời này, ngay cả mẹ anh cũng chán ghét anh, sao Thịnh Vị Ương lại sẽ yêu anh chứ
Môi mỏng yêu hồng hơi không thể nhận ra nhẹ dương lên, một ý cười quá mức tuyệt lạnh cắn nuốt tâm, lại có thể rất thảm đạm, sinh sôi xẻo tâm