Chợt, mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt hung tàn, suýt đánh một cái tát bay nha,
“Không nhìn! Lão tử chỉ nhìn em!”
Âm bão cao cá heo rít gào, Thịnh Vị Ương suýt điếc tai →_→……
Yên lặng thầm nghĩ, ba tuổi, còn bị anh rống mỗi ngày như vậy nữa, cô nhất định sẽ buồng tim suy kiệt không gánh đỡ được.
Hơi thở Thịnh Vị Ương mong manh xoa xoa trán, sau đó cầm áo khoác dài chống nắng đặt ở trên giường lại mặc lên,
“Lần này được rồi chứ, đàn chủ tổng dấm đàn?”
Mắt trầm sâm của Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng lại liếc mắt nhìn một cái, chiều dài áo khoác không sai biệt lắm đến đầu gối của Thịnh Vị Ương, chỉ lộ ra hai cẳng chân giống như chim nhỏ.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại cực kỳ bất mãn kéo hai bên vạt áo của Thịnh Vị Ương, lại có thể cài từng viên nút áo dùng để trang trí đơn thuần hết lại!
Sau đó mắt đen nhìn chằm chằm, lúc này mới lên tiếng, lại còn là rất không cam tâm không tình nguyện,
“Ừ.”
……
Khuôn mặt Thịnh Vị Ương run rẩy, nhìn chính mình bị bao bọc quả thực giống như là gói bánh chưng, dở khóc dở cười la hét,
“Ba tuổi, anh là để cho em tắm nắng hay là hấp bánh chưng hả!”
Hoàng Phủ Bạc Ái thực thành thật nói một câu,
“Anh muốn hấp bánh chưng.”
“Anh cút đi!” Thịnh Vị Ương nhịn không được cười.
Sau đó hoàn toàn làm lơ ánh lửa lửa sét hận không thể trừng rớt của vị thiếu gia nào đó, lại mở hàng nút dùng để trang trí vừa mới cài lại ra, chỉ chừa hai ba viên trước ngực, còn lạnh lùng cảnh cáo nói,
“Ba tuổi, nếu anh có ý kiến em liền cởi toàn bộ nút.”
Nắm tay của Hoàng Phủ Bạc Ái siết đến vang lên “răng rắc”. Người phụ nữ này! Thật là lá gan càng ngày càng mập mà!
“Tiểu Vị Ương, em dám cởi thử xem!”
“Thử liền thử!” Thịnh Vị Ương giả vờ bộ dáng muốn cởi nút ra.
……