Hoàng Phủ Bạc Ái đặt ngang Thịnh Vị Ương ở trên bàn sách, bàn tay vung lên, văn kiện hỗn độn trên bàn rơi rụng đầy đất.
“Hoàng Phủ Bạc Ái anh --”
Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông lại bao phủ lên, bàn tay to cũng không ngừng xoa nắn xuống phía dưới.
Thịnh Vị Ương mặc chính là váy, xốc làn váy lên duỗi vào, chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, lại huỷ hoại một cái quần lót.
Cả người Thịnh Vị Ương run nhẹ,
“Đừng, đừng……”
Cô đương nhiên biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng đây chính là ở phòng sách đó, nơi nghiêm túc như vậy, sao có thể làm loại chuyện này chứ!
……
Thịnh Vị Ương gắt gao chống ngực anh, thừa dịp khi anh hôn xương quai xanh của cô, mới có thể thở dốc nói chuyện,
“Hoàng Phủ ba tuổi, đừng náo loạn, ở…… phòng sách mà!”
Giọng nói run rẩy của cô càng thêm mềm mại thẹn thùng, nghe được càng làm người huyết mạch sôi sục.
Màu sắc nhuộm đỏ của Hoàng Phủ Bạc Ái càng sâu, tựa như quỷ hút máu Âu Châu thời Trung cổ, yêu mị bẩm sinh,
“Còn chưa từng làm ở phòng sách.”
Mặt Thịnh Vị Ương đỏ đến độ sắp thiêu cháy, tên này nói cái gì! Rất muốn đá cho anh một cước! Chỉ tiếc hai chân vô lực……
Đầu Thịnh Vị Ương hiện lên hình ảnh bạo lực sét đánh liên hoàn, chợt, khóe môi đau xót, giọng nói trầm khàn ái muội truyền lại từ môi răng,
“Nghiêm túc một chút.”
Anh đang trừng phạt không chuyên tâm vừa rồi của cô.
……
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương phát giận, theo thói quen chu miệng lên, lại bị người đàn ông càng bá đạo cắn, ánh mắt không buông tha khóa chặt.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn cô thật sâu.