Thịnh Vị Ương mở bước chân nhỏ, đặc biệt cô gái nhỏ đi đến trước sô pha trong phòng khách.
Bạc Tứ và Bạc Tuyển cung kính đứng ở bên cạnh sô pha, Bạc Tuyển bình tĩnh trước sau như một cũng lộ vẻ mặt khó xử, lo lắng nhìn Thịnh Vị Ương.
Bác Tứ là nháy mắt ra hiệu với Thịnh Vị Ương, biểu tình dữ tợn kia muốn xấu bao nhiêu liền xấu bấy nhiêu, không tiếng động hò hét,
“Thiếu phu nhân, cô ngàn vạn phải cẩn thận đó”
Thịnh Vị Ương chợt kéo căng, cái miệng nhỏ anh đào cười xinh đẹp vô hại một chút.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thí chợt sâu, lãnh diễm quét về phía Bạc Tứ,
“Bạc Tứ, động kinh đi uống thuốc.”
Bạc Tứ, “....” nháy mắt vẻ mặt cứng đờ.
Thịnh Vị Ương vô cùng đồng tình liếc mắt nhìn Bạc Tứ một cái, sau đó cúi đầu, bả vai nghẹn cười đến cuồng run lên một chút.
Hóa ra Hoàng Phủ ba tuổi độc miệng cũng là di truyền nha ~~~
Mẹ Trương pha ly trà nóng bưng tới, đặt ở trên bàn trà,
“E, trà của ngài.”
Sau đó cũng vạn phần bất an nhìn Thịnh Vị Ương, Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, sao mọi người đều dáng vẻ khẩn trương khiến cho cô cũng khẩn trương lên theo như vậy chứ.
Thịnh Vị Ương hít sâu một hơi thật dài, sau đó ưỡn ngực, ngẩng đầu, đón nhận mắt lạnh khiến người ta cả người rùng mình của Hoàng Phủ Thí, cười thuần lương, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói,
“Bác trai, xin hỏi ngài có chuyện gì”
“Phốc”
Hoàng Phủ Thí đang thích ý uống trà vừa pha, nghe được Thịnh Vị Ương nói, trực tiếp phun một miệng trà ra, bỏng đến anh nhe răng trợn mắt