Luyện tập cả ngày, mỗi một xương cốt toàn thân đều mệt mỏi, cái loại ảo giác sắp mệt rã rời này, quá chua xót.
Đoán mệnh nói năm nay cô phạm tiểu nhân, cô nhẫn
Lô ghế vip Margaret, Kỳ Mộ Phi cúp điện thoại, bưng lyrượu vang đỏ lên, chợt dừng một chút, ánh mắt lãnh đạm hơi trầm xuống, cầm lấy áo khoác tây trang liền đứng dậy,
“Tôi có việc đi trước.”
Hoàng Phủ Bạc Ái nhướng mày lãnh diễm,
“Khuê mật con báo nhỏ của tôi”
Khóe môi Kỳ Mộ Phi cứng đờ kéo kéo,
“Khụ khụ”
Hai người đàn ông nào đó còn ôm nhau hung hăng rối rắm, Sở Nam Xuyên chợt quay đầu, “Kỳ nhị, còn chưa có uống xong mà”
Kỳ Mộ Phi khinh bỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó đi ra ghế lô, Hoàng Phủ Bạc Ái cũng đứng lên, đá một chân về phía Lôi Nặc,
“Lôi Lôi, ngày mai chính cậu xem rồi làm.”
Sau đó cũng đặc biệt bảnh bao xoay người, để lại một bóng dáng hoa hoa lệ lệ.
Lôi Nặc, “....”
Sở Nam Xuyên, “....”
Khi Nam Tiểu Tố nhìn thấy người đàn ông đi vào từ cửa lớn cục cảnh sát, tròng mắt tròn vo trừng lớn, cả người tựa như bị sét đánh, chấn động ngây người
Đã nói là thư ký tổng giám đốc mà.
Sao tổng giám đốc lại tự mình tới