Rất nhanh, cửa sổ xe rơi xuống.
Đường nét anh tuấn tiêu sái của Lạc Trạch hiện lên, đôi mắt màu đen thẳng tắp nhìn cô, bỗng chốc cười, ôn nhuận như ngọc, thiếu niên nhẹ nhàng
“Đã lâu không gặp.”
Bạc Tuyển không nghĩ tới lời dạo đầu của Lạc Trạch là chào hỏi với cô.
Hơn nữa, còn cười đến ánh nắng tươi sáng như vậy, lần trước khi nằm viện không phải là vẻ mặt tối tăm sao?
Bạc Tuyển thực không còn lời nào nhìn trời, sau đó sắc mặt không thay đổi nghiêm túc nói một câu,
“Cũng chưa phải rất lâu, gần đây tôi thường xuyên gặp anh.”
Lạc Trạch tự nhiên biết Bạc Tuyển là có ý tứ gì, anh đang phái người điều tra Thịnh Vị Ương, tự nhiên đồng thời, Hoàng Phủ Bạc Ái cũng sẽ phái người giám thị anh.
……
Gương mặt tuấn dật của Lạc Trạch cười đến càng sáng lạn,
“Cho nên? Có cảm thấy tôi trở nên rất soái không?”
(⊙o⊙)…
Bạc Tuyển thiệt tình không phản ứng kịp, tròng mắt hung hăng trắng dã một cái, nháy mắt thần sắc thanh linh liền vặn vẹo!
Sao phong cách thiếu gia nhà tư lệnh quân chính này đột nhiên không thích hợp rồi!
Bạc Tuyển gắt gao nhíu mày, biểu tình có chút thấp thỏm, hỏi, vừa nói vừa duỗi tay chỉ chỉ vị trí não bộ của Lạc Trạch.
“Lạc thiếu, có phải bệnh của anh còn chưa hết không?”
Khóe mắt Lạc Trạch co giật,
“…… Tôi ổn.”
Bạc Tuyển nhìn lướt qua, tỏ vẻ thật ra cô không tin lời anh nói.