Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng chốc sửng sốt, nhìn cô gái nhỏ vung chân đi phía trước, nhịn không được giơ giơ đuôi lông mày lên, thế mới biết chính mình vừa mới nói sai lời.
Chạy nhanh đuổi theo bắt lấy cô, một cái ôm công chúa tiêu chuẩn, cúi đầu giải thích,
“Quý thiếu vừa mới gọi điện thoại muốn mở họp.”
Lỗ mũi Thịnh Vị Ương rầm rì một tiếng, lại muốn nhảy xuống từ trong lòng ngực của anh, “Sao lại nói với em, chuyện lại không liên quan tới em.”
Hoàng Phủ Bạc Ái thực khinh bỉ cô,
“Khẩu thị tâm phi!”
“Vậy anh đừng giải thích nha!” Thịnh Vị Ương bắt lấy cổ áo Hoàng Phủ Bạc Ái, đầu quả tim đám bảo vệ bốn phía vườn hoa biệt thự tập thể run lên.
Trên đời này người dám xách cổ áo thiếu gia nhà bọn họ, ngoài trừ E, những người khác sớm đã chết thẳng cẳng!
Tập thể nhìn trời, “Thiếu phu nhân, cô nha quả nhiên bưu hãn a a……”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái co giật một chút……
Thịnh Vị Ương níu lấy cổ áo anh, nhìn đường nét tà mị tuyệt sắc của người đàn ông, bỗng nhiên, nhếch miệng cười, mắt đào hoa cong cong cực kỳ xinh đẹp,
“Chậc chậc, quả nhiên nay đã khác xưa! Nếu là thiếu gia kiêu ngạo trước kia, khẳng định trực tiếp ném văng em ra, hơn nữa cút được bao xa thì cút bấy xa nha.”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái cắn răng, giọng nói phun ra từ khe hở hàm răng,
“Có phải cảm giác rất sảng khoái hay không?”
“Này còn cần khoe khoang sao!” Thịnh Vị Ương cười đến vẻ mặt giảo hoạt, lại đặc biệt vô tội chớp chớp mắt, “Ai bảo anh thích em như vậy chứ, đúng không đúng không!”
Vừa nói còn vừa nghịch ngợm lắc hai chân dài nhỏ, làn váy buông xuống cũng nhẹ đãng đung đưa theo.
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng hừ một tiếng, nâng khóe môi.
Bỗng nhiên, cô nghĩ tới một câu, ngày tháng tốt nhất, đơn giản là cô đang nháo, anh đang cười, trôi qua cả đời ấm áp như thế.
Hẳn chính là giống như bây giờ đi.