Hoàng Phủ Thí lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng đã có đáp án, quả nhiên như ông suy nghĩ như vậy, người phụ nữ này quả nhiên đã biết!
Ngữ khí lạnh lẽo càng àm người rùng mình hơn, lộ ra mỉa mai,
“Vân Nhược Vi, tôi còn tưởng rằng cô thật sự đột nhiên lương tâm tỉnh ngộ lan tràn tình thương của mẹ, lại có thể bắt đầu quan tâm tiểu súc sinh!
Còn đặc biệt chạy từ nước Mỹ tới xem người vợ tên nhóc thúi kia cưới! Hóa ra là tới để phá hư!”
“Mọi người đều nói độc nhất lòng dạ đàn bà! Vân Nhược Vi, cô đến con trai thân sinh của mình cũng không buông tha sao!”
...
“Choang”!
Sắc mặt Vân Nhược Vi trắng nhợt, cực kỳ khó coi, cúi thấp mặt mày cực lực che dấu hoảng hốt xuống, lúc nâng lên lần nữa, lại khôi phục ưu nhã của người phụ nữ cao quý, nhàn nhạt nói,
“Tôi ngăn cản bọn họ là vì tốt cho William, năm đó ông thương tổn Ngưng Yên, ông cảm thấy Dạ Thần Thương sẽ gả con gái của ông ta cho con của ông ư?”
……
Chợt, sắc mặt Hoàng Phủ Thí cứng đờ, một trận đau đớn giống như mũi băng đâm tim, ngũ quan tuyệt sắc lại có thể sinh sôi vặn vẹo!
“Cô câm miệng!”
Hoàng Phủ Thí vung tay lên!
“Choang”! Tách trà sang quý đã rót đầy trà, bị ném tới trên mặt đá cẩm thạch, vỡ vụn đầy đất!
Nước trà chảy ra, còn bốc lên tàn khói, lan tràn ra.
Khuôn mặt ưu nhã của Vân Nhược Vi nhìn không ra một tia gợn sóng, bà ta biết Dạ Ngưng Yên là vết thương của Hoàng Phủ Thí,