Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Iris và Tiểu Ý ở biệt thự cùng ăn.
Sau khi biết được Thịnh Vị Ương còn biết thiết kế bản vẽ, vẽ tranh cắm hoa, Iris quả thực coi Thịnh Vị Ương như nữ thần Athena, tùy thời tùy khắc đều có thể hai mắt bốc trái tim khoa trương kinh ngạc cảm thán,
“A! Ương Ương, cô thật thông minh nha!”
“Ương Ương, sao cô có thể hoàn mỹ như vậy!”
“Oh! my god……”
“……”
Vì thế, con báo nhỏ nào đó cũng phi thường không khách khí nhếch cái đuôi khổng tước lên, tự mình say mê nha……
Iris từ Anh quốc rất xa bay tới thành phố E, chính là vì đoạt lại vị hôn phu thanh mai trúc mã của cô từ trong tay Thịnh Vị Ương, nhưng mà, lại bị tình địch của mình mê đến “Lộn xộn”.
……
Một đám người đồng thời quay đầu, tròn vo trừng mắt nhìn Thịnh Vị Ương, Hoàng Phủ nói không sai, quả nhiên là con báo nhỏ phúc hắc tâm cơ mà!
Nhìn công chúa bá tước này, ở trên con đường tiểu bạch ngốc nghếch rộng thênh thang, càng chạy càng xa.
Thịnh Vị Ương nghiêng đầu, vểnh cái miệng nhỏ với Hoàng Phủ Bạc Ái, vẻ mặt bi thương vô tội.
Mắt đen củaHoàng Phủ Bạc Ái liếc nhìn một cái, lạnh lùng nói,
“Bà xã của tôi người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, rất bình thường.”