Thấy Hoàng Phủ Bạc Ái còn đen mặt, bộ dáng mặt đầy nghẹn khuất không phát được, Thịnh Vị Ương cũng không chọc anh, chuyên tâm lột tôm hùm nhỏ trong tay.
Hoàng Phủ Bạc Ái ăn cua, mày kiếm khẽ nhướng, hương vị cũng không tệ lắm.
Lại liếc khóe mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, dã nha đầu này, sao nấu cơm ngon như vậy?
Thịnh Vị Ương đang uống canh tam tiên, mới vừa nhấc đầu, đúng lúc đụng phải ánh mắt khẽ nhướng của Hoàng Phủ Bạc Ái, trên cánh môi hồng của anh dính nước canh dầu mỡ, chép chép miệng,
“Hoàng Phủ thiếu gia, tuy rằng tôi biết tôi lớn lên thiên sinh lệ chất, anh cũng không cần mê luyến tôi như vậy, ăn cơm còn không quên nhìn chằm chằm tôi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái khinh thường đào mắt, ngữ khí cực kỳ lãnh diễm,
“Tôi mê luyến cô? Cười chết người!”
Thịnh Vị Ương gật gật đầu, chính cô cũng không tin,
“Vậy sao anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
“Cô từng học đầu bếp?” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng nghiêm chỉnh.
“Phốc……”
May là canh trong miệng Thịnh Vị Ương vừa mới nuốt xuống, bằng không nhất định đã phun ra toàn bộ.
……
Vẻ mặt người đàn ông lãnh mục, Thịnh Vị Ương lại cười cong mắt,
“Thái thượng hoàng, ngài liền trực tiếp khen tôi nấu ăn ngon, nói uyển chuyển như vậy làm gì.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không phủ nhận lời nói của cô.
Mắt đào hoa trong veo của Thịnh Vị Ương cười đến càng xinh đẹp, khóe mắt còn khoe khoang nhếch lên, Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến tim không khỏi đập nhanh một chút.
Thịnh Vị Ương vỗ ngực,
“Bổn tiểu thư tự học thành tài, có phải rất ngưu bài không!”
Thật ra Thịnh Vị Ương vốn dĩ nấu cơm đã rất ngon, một năm này lúc đi học ở nước ngoài còn làm thêm ở nhà hàng, vốn là cô gái thông tuệ, đương nhiên trù nghệ liền càng tiến bộ.
Hoàng Phủ Bạc Ái khinh thường liếc mắt một cái, không phải nấu cơm thôi sao, cần rắm thúi như vậy không,
“Mông sắp vểnh lên trời rồi.”
“Tôi vui.” Thịnh Vị Ương tiếp tục lột tôm hùm nhỏ.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại hừ hừ, không nói gì nữa.