Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái co giật, vừa tức giận vừa buồn cười, nghiến răng nghiến lợi nói một câu,
“Lão tử thật là hoàn toàn ở trong tay em!”
Vì thế, mỗ bà xã kiêu ngạo lại vui vẻ nhếch cái đuôi khổng tước lên,
“Đó là đương nhiên nha! Anh là Tôn Ngộ Không, em là Phật Như Lai, muốn chạy trốn khỏi ngũ chỉ sơn của em, hắc hắc, chờ thêm 500 năm đi!”
500 năm, đời này mới vài chục năm thôi! Đủ rồi!
Mỗ nam lạnh buốt phun ra một câu,
“Không phải Trư Bát Giới và Tiểu Long Nữ sao?”
“Chúng ta đây gọi là cắt nhân vật tùy ý!”
“…¥…”
Mỗ thiếu gia kiêu ngạo lại lần nữa toàn thân toàn tâm ý thức được một sự thật, anh đua không lại kỹ thuật diễn của bà xã nhà anh!
...
Hoàng Phủ Bạc Ái gọi một dãy số, tai nghe ẩn hình chợt lóe ánh sáng màu xanh, ra lệnh nói,
“Tiểu Ngũ, ngăn anh ta lại."
shi**t! Dám thèm khát con báo nhỏ của anh, cho dù anh ta là con trai thượng tướng quân đội quốc tế, lão tử cũng diệt anh ta!
Chợt nhấn chân ga, xe thể thao Cadillac liền “vèo” vọt ra ngoài.
Người phụ nữ nào đó còn đang lẩm bẩm nói,
“Ba tuổi, anh nói em trước nay đều chưa từng gặp Lạc thiếu kia, lần trước vẫn là khi cùng nhau tham gia tiệc tối với anh chạm mặt lần đầu tiên, anh nói vì sao Lạc Trạch cứ đuổi theo em không buông chứ?
Quả nhiên vẫn là em lớn lên quá xinh đẹp, người gặp người thích, ha!”