Vừa rồi cô hoàn toàn là vì xoa dịu tính khí bùng nổ của tên này, bằng không anh nhất định sẽ không để ý trường hợp, đánh nhau với Jay! Lúc này nhớ tới, thật là vứt thể diện đến nhà bà ngoại rồi nha!
Mỗ nữ kiên quyết chết không thừa nhận, nhưng hai má phiếm hồng kia, lại hoàn toàn tiết lộ tiểu tâm tư của cô.
Bỗng nhiên, ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái u ám, hài hước nhướng mày, nhìn đến trong lòng Thịnh Vị Ương nhảy loạn thình thịch một trận, mới liền mở miệng,
“Ba tuổi anh……”
……
Bàn tay to giữ chặt cô của người đàn ông, dọc theo thắt lưng xinh đẹp, lực độ vừa phải véo trên eo mịn màng của cô một cái.
Cách một tầng vải dệt sa khảm pha lê rỗng xa hoa, lòng bàn tay ái muội ma sát.
Thịnh Vị Ương cả kinh suýt kêu ra tiếng! --
Đột nhiên gắt gao cắn cái miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lập tức bạo hồng, khó có thể tin trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú cười tà yêu nghiệt trước mắt.
Không tiếng động chất vấn,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh nha làm gì đấy, hiện tại còn ở trên yến hội, nhiều người như vậy, anh đừng phát tình loạn cho tôi, đừng xằng bậy đó”
Hai má nhuộm đó chọc người, tựa như hoa hồng nở rộ, kiều diễm ướt át, đáy mắt đựng đầy hờn dỗi tức giận trừng mắt nhìn anh.
Sống lưng Hoàng Phủ Bạc Ái chợt căng thẳng, cả người bốc lên lửa nóng tựa như dòng điện, nhảy đến khắp người.
Chính là bởi vì hiện tại còn đang tham gia tiệc tối, bằng không sớm vào lúc nghe thấy cô mềm như bông gọi anh một tiếng “ông xã” kia, anh đã phác gục đè cô ở dưới thân rồi.
Tà ác cả người tăng vọt, càng thêm không an phận xao động lên.
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi cúi đầu, ghé vào bên tai mẫn cảm của cô, phun ra khí nóng càn rỡ tán loạn,
“Em vừa mới gọi tôi là gì”