Đột nhiên --
Sắc mặt thâm trầm của Lạc Trạch lập tức trở nên trắng bệch! Nháy mắt, trên trán toát ra mồ hôi lớn bằng hạt đậu, không ngừng lăn xuống dọc theo thái dương!
……
“Aizzz, sao anh……!”
Bạc Tuyển còn chưa nói xong, bả vai đột nhiên hung hăng chấn động!
Cả người Lạc Trạch đã ngã xuống thật mạnh trên vai cô, Bạc Tuyển phản ứng không kịp, chân mềm một chút, thân thể hai người cùng nhau rơi xuống!
Bạc Tuyển nhíu chặt lông mày lãnh đạm một chút, bắt lấy cánh tay Lạc Trạch, đột nhiên hung hăng dùng sức, chế trụ thân thể cao ngất của người đàn ông.
Dựa vào ánh đèn đường hơi mờ vàng, chỉ thấy gương mặt toát ra mồ hôi lạnh của người đàn ông, lại có thể không có một tia huyết sắc, một mảnh thảm đạm trắng bệch giống như chết.
Tựa như đột nhiên mất đi tất cả đặc thù sinh mệnh!
Ấn đường Bạc Tuyển nhảy thình thịch.
Không phải đâu!
Cô còn chưa có làm gì con trai tư lệnh này nha! Cũng chỉ là vặn cánh tay rất nhẹ, chẳng lẽ người đàn ông lớn như vậy vẫn là một búp bê pha lê, chạm vào một chút liền vỡ nát?
……
Bạc Tuyển yên lặng toát mồ hôi -_-|||, âm sắc thanh linh rốt cuộc cũng có một chút dao động, lộ ra lo lắng nhàn nhạt,
“Lạc thiếu, anh…… anh làm sao vậy?”
Nhưng mà, người đàn ông đã hoàn toàn ngất đi, không làm ra bất kỳ đáp lại nào.
Bạc Tuyển ý thức được tình huống không đúng.
Cắn răng, lại dùng hết sức lực, khiêng cánh tay Lạc Trạch lên trên vai, sau đó kéo anh nhét vào xe thể thao.
Cho dù thể lực của cô tốt hơn cô gái bình thường rất nhiều, nhưng muốn khiêng một người đàn ông cao 1 mét 8, cũng tuyệt không phải chuyện dễ dàng như vậy.