Trên sân gôn, vị Bạc Ái thiếu gia nào đó thực tiêu sái đánh hắt xì một cái, Quý Diệc Thừa bên cạnh một gậy vào lỗ,
“Hoàng Phủ, người phụ nữ của cậu lại đang mắng cậu.”
Hoàng Phủ Bạc Ái đờ đẫn thoáng nhìn, ngữ khí lãnh ngạo,
“Không thể là đang nhớ tôi à?”
Một đám nam thần vô cùng ăn ý nhìn nhau, đồng thời quay đầu, tập thể run bả vai nôn ra……
……
Sân bay thành phố E.
Trong đám người ra cửa máy bay, một đạo thân hình cao dài anh tuấn đi ra, liền hấp dẫn tất cả tầm mắt cô gái.
Người đàn ông hé ra khuôn mặt hoàn mỹ giống như điêu khắc, con ngươi màu đen thuần trong suốt như nước, mày kiếm cao gầy, mũi đứng thẳng, trên trán, tóc đen hơi xoăn tự nhiên có chút hỗn độn tán loạn, môi mỏng hồng nhạt khẽ nhếch, một chút cười khẽ hoa lệ mà mê người.
Ngoài cửa sổ sát đất sân bay, ánh mặt trời dừng ở trên bóng dáng người đàn ông.
Áo sơ mi hưu nhàn màu xanh trời, một ống tay áo mơ hồ loáng thoáng viên jacobco số lượng có hạn, quần dài vàng nhạt, giày da gió Block England, lộ ra vẻ lười biếng lại hoa lệ.
Sân bay, đám phụ nữ thậm chí đều quên mất chính mình phải đón bạn, mắt bốc lên đầy tim hồng nhìn chằm chằm người đàn ông, trong miệng cùng kêu lên tiếng cảm thán hoa si kinh ngạc,
“Trời ạ!”
“Rất soái đó……”
“Nam thần nha……”
“……”
……
Nếu như chú ý nhìn một chút, sẽ phát hiện bên người người đàn ông còn đi theo hai người, người đàn ông hé mở môi mỏng, giọng nói trầm thấp,
“Hôm nay không cần đi theo tôi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Sau đó, người đi theo bên cạnh liền không dấu vết trà trộn vào trong đám người.