Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời, vẻ mặt oán niệm nhìn mỗ nam,
“Ba tuổi, sao anh lại không có một chút tình thú lãng mạn vậy hả?”
“Thế nào?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái đờ đẫn.
Thịnh Vị Ương xoa xoa trán,
“Giống như dưới loại tình huống này, bạn trai đều sẽ cố ý chạy chậm một chút, giả vờ bộ dáng không bắt được bạn gái của mình……”
“Vì sao?” Ngữ khí Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh diễm hơn.
“Ngu ngốc!” Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, trực tiếp đá một chân sang, “Bởi vì em là bà xã của anh! Anh phải nhường em!!”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Một đầu hắc tuyến đang thực hồn đạm bay bay →_→……
Nhìn vẻ mặt đầy hung ác của con báo nhỏ nào đó trên ghế bãi biển, Hoàng Phủ Bạc Ái lại lần nữa thật sâu ý thức được một vấn đề!
Anh thật sự thành loại đàn ông đã từng bị anh khinh bỉ nhất kia:
Một chữ viết hoa “Vợ quản nghiêm”!
Thịnh Vị Ương lại vẻ mặt khinh bỉ liếc xéo Hoàng Phủ Bạc Ái, sau đó cầm tinh dầu chống nắng, bắt đầu thoa lên trên cánh tay.
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp duỗi tay tới, vỗ vỗ ghế dựa,
“Tiểu Vị Ương, anh giúp em bôi.”
Thịnh Vị Ương nâng khóe miệng một chút, đưa tinh dầu qua, một vẻ mặt kiêu ngạo,
“Cho anh một cơ hội chuộc tội.”
……
Phía dưới dù mặt trời nóng bỏng.
Thịnh Vị Ương lười biếng ghé vào ghế bãi biển, Hoàng Phủ Bạc Ái ngồi ở bên cạnh, lòng bàn tay xoa tinh dầu, động tác hơi có vẻ vụng về thoa lên trên lưng tuyết trắng thơm ngát của cô gái
Rốt cuộc Hoàng Phủ Bạc Ái hiểu được vì sao trong phim luôn là phát cảnh người đàn ông ở bờ biển bôi kem chống nắng cho phụ nữ rồi.
Bởi vì có thể nhân cơ hội bôi kem để ăn đậu hủ nha!