Chỉ thấy, trong bóng đêm đen nhánh, một bộ thuần hắc, đi tới từng bước từ đằng trước boong tàu.
Mái tóc hỗn độn rơi xuống, ngũ quan hỗn huyết hoa lệ mà yêu mị, áo gió màu đen tung bay ở trong gió biển yêu dị.
Tai trái, chui tai đỏ như máu kia chợt lóe lên ở trong đêm tối! Cả người phóng thích khí lạnh lẽo đến từ chỗ sâu trong địa ngục!
Quá lạnh, quá hung tàn, quá tuyệt tình……
……
Brian đứng lên, đứng lên từ trên sô pha, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, khóe miệng đỏ thắm nhiễm chút rượu, cười lạnh ha hả nói,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh quả nhiên rất yêu người phụ nữ của mình! Lại có thể đến chỉ trong mười lăm phút.”
“Cô ấy đâu!” Giọng nói của Hoàng Phủ Bạc Ái âm độc, đường nét tuyệt mị chợt nhiễm một tầng sương lạnh, giống như ác ma ngàn năm.
Brian cười âm trầm, nhìn sang bên cạnh, liền có một thủ hạ đi qua, muốn kiểm tra Hoàng Phủ Bạc Ái có mang theo gì hay không.
Vừa muốn soát người, Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt đen là rét lạnh ghê người, người đàn ông chấn động, lại có thể sợ tới mức sắc mặt kinh biến, chợt cứng đờ dừng tay lại!
Ý cười tà sâm của Brian càng thêm biến thái, cười mắng,
“Đồ vô dụng! Hoàng Phủ thiếu gia là mày có thể chạm vào ư! Cút xuống đi!”
“Vâng, chủ nhân!”
Đột nhiên, trên mặt biển nổ mạnh một tiếng điếc tai!
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên híp mắt, chỉ thấy, du thuyền anh mới vừa lái tới đây, đã bị nổ thành tro tàn!
Brian muốn chặt đứt đường lui của anh.
……