Thịnh Vị Ương hung hăng nhe răng một cái, miệng đầy cao răng,
“Tôi ăn!”
Sau đó lại ghé vào trên bàn trà chọn từng sợi cà rốt, trong miệng còn hung tợn lẩm bẩm,
“Nha! Một đại nam nhân lại kén ăn như vậy, khó trách lớn lên cốt tinh như thế……”
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn cô gái nhỏ lựa món ăn thay mình, sườn mặt diễm lệ, còn có thể thấy chóp mũi đĩnh xảo vừa nhíu vừa nâng về phía trước, rất bất mãn.
Trước nay đều không có người phụ nữ nào làm chuyện như vậy thay mình, cho dù là mẹ của anh, cũng đều chưa từng có……
Mắt đen thâm thúy híp lại, một mảnh ánh sáng lạnh giấu kín như bưng.
Chưa đến chốc lát, Thịnh Vị Ương đã lựa xong, bưng mì sợi chỉ còn lại chân giò hun khói và trứng gà, lại đưa qua, ngữ khí mỉa mai,
“Thiếu gia, thật ra anh cũng có thể nói anh còn không ăn chân giò hun khói.”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái tiếp nhận tô,
“Tôi ăn chân giò hun khói.”
Sau đó cầm chiếc đũa, phi thường không khách khí gắp chân giò hun khói đã không còn thừa nhiều lắm từ trong tô của Thịnh Vị Ương tới.
Thịnh Vị Ương quả thực không thể tin được chính mình nhìn thấy gì!
“Anh, anh anh……”
Hoàng Phủ Bạc Ái đã lựa ba miếng chân giò hun khói đến trong tô của mình, lúc này Thịnh Vị Ương mới giống như mẹ ruột che chở cho con gắt gao bảo vệ miệng tô, rít gào rống,
“Hoàng Phủ biến thái, đây là thịt của tôi!”
Ngữ khí Hoàng Phủ Bạc Ái nhàn nhạt,
“Cô đã lựa cà rốt và súp lơ xanh của tôi đi rồi.”
Thịnh Vị Ương tức giận,
“Là tôi lựa đi sao! Rõ ràng chính là anh không ăn! Bằng không tôi liền trả cho anh! Anh trả thịt của tôi lại cho tôi!”
“Không cần, tôi thưởng cho cô.”
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp một hơi ăn hết ba miếng chân giò hun khói gắp từ trong tô Thịnh Vị Ương, còn làm trò trước mặt Thịnh Vị Ương, ăn thật sự vui vẻ.
……