Nam Tiểu Tố soàn soạt nghiến răng,
“Kỳ Mộ Phi, dừng xe.”
Kỳ Mộ Phi hơi câu khóe môi.
“Dừng xe làm gì?”
“Tôi muốn xuống xe!” Nam Tiểu Tố lớn giọng lại vút cao một mức độ, Kỳ Mộ Phi mặt không đổi sắc, “Cô không đi uống rượu?”
Khóe môi Nam Tiểu Tố run rẩy, “Vì sao tôi phải đi theo anh uống rượu?”
Ngã tư đường, xe thể thao quẹo phải.
Kỳ Mộ Phi rất có phong độ cười cười,
“Không phải với tôi, là với khuê mật của cô.”
Vừa dứt lời, “Két” một tiếng, xe thể thao vững vàng dừng lại, bọn họ đã đến Margaret.
Nam Tiểu Tố xoay tròn mắt trắng một cái.
Thôi đi, nếu đến cũng tới rồi, Tiểu Ương Tử còn ở bên trong chờ cô, vậy đi vào uống mấy ly, dù sao cũng không có gì.
……
Nam Tiểu Tố đang chuẩn bị xuống xe, đột nhiên ngoại lực kéo một cái, bả vai bị người gắt gao chế trụ, Kỳ Mộ Phi đã cúi người dựa tới.
Hơi thở giống đực mãnh liệt ập vào trước mặt, tùy ý tràn ngập ở trong không gian nhỏ hẹp giữa hai người.
Dưới bóng đêm phủ kín đầy sao, đường nét lãnh tuấn của người đàn ông mạ một tầng ánh trăng sáng trong nhàn nhạt, ưu nhã mà mê người.
Trong lòng Nam Tiểu Tố hoảng hốt, ở trong lòng khinh bỉ chính mình, nha, lại không phải chưa từng thấy qua soái ca, tim có cần đập đến nhanh như vậy không!
Nam Tiểu Tố nắm chặt nắm tay nện qua,
“Anh làm gì!”
Kỳ Mộ Phi tựa hồ đã sớm dự đoán được nữ thổ phỉ này sẽ đánh anh, động tác càng nhanh chóng bắt lấy cổ tay Nam Tiểu Tố, ngữ khí thanh nhuận,
“Vết thương trên mặt đều khôi phục.”
Khóe môi Nam Tiểu Tố run rẩy một cái, “……”
Vừa rồi anh là đang xem vết thương trên mặt cô bởi vì đánh nhau gây ra đã tốt hay chưa?