Dựa vào**! Hoàng Phủ Thí lại lệ khí bão táp thầm mắng một tiếng, mỗ nữ đã đi qua cửa quay, lại đột nhiên duỗi cổ tới thăm dò, cung kính hơi mỉm cười, sau đó hô,
“Emp, thật ra bộ dáng khẩu thị tâm phi của ngài, quả thực giống y như đúc tiểu súc sinh của ngài, chính là một chữ đáng yêu!
Vừa rồi cháu không cẩn thận lén chụp một tấm, cháu đã gửi cho ngài, còn có ảnh chụp của ba tuổi…… nha!”
“Vèo” ~~~
Hoàng Phủ Thí quyết đoán ném quyển gọi cơm tới, toàn bộ nhà hàng đều có thể nghe thấy tiếng rống sấm sét,
“Cút đi cho lão tử!”
Con báo nhỏ giảo hoạt nào đó đã sớm mang theo bò bít tết đóng gói tốt, giơ chân chạy như điên, trong miệng còn vừa lẩm bẩm nói,
“Thật là, khen người còn bị mắng, một chút cũng không khốc……”
……
Nhìn ảnh chụp Thịnh Vị Ương vừa mới gửi đến trong di động, một tấm của ông, một tấm của Hoàng Phủ Bạc Ái.
Hai cha con đều làm bộ mặt sinh khí, sắc mặt đen sì tựa như rơi vào đống than, nhướng mày, giống như ai thiếu bọn họ mấy ngàn trăm triệu.
...
Lệ khí giữa ánh mắt Hoàng Phủ Thí hơi rút đi, rung đùi vẻ mặt khinh thường,
“Mẹ nó**! Thật là đôi mắt mù! Giống chỗ nào chứ! Tiểu súc sinh hoàn toàn không soái bằng lão tử được không! Cắt……”
Thật lâu sau, ánh mắt trầm thúy càng thêm giấu kín như bưng.
……