“Aizz, thật là đáng tiếc……” Thịnh Vị Ương lắc lắc đầu nhỏ, cực kỳ làm ra vẻ thở dài một hơi, không sai biệt lắm sắp từ bỏ đề nghị của mình.
Đột nhiên, trên sô pha, hai lão tử ngồi ở một bên lạnh lùng liếc xéo mắt một cái, sau đó cùng kêu lên nói,
“Được!”
Sau đó, ba đứa con trai nào đó lại cùng nhau co rút khóe mắt.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “Được cái gì?”
Kiệt Hận Thiên, “Chơi mạt chược chứ gì?”
Jay, “Hai người xác định không nói giỡn……”
Thế giới này thật huyền huyễn mà!
……
Hóa ra, lúc tuổi trẻ năm đó, Hoàng Phủ Thí, Kiệt Tà, Dạ Thần Thương, còn có Dạ Ngưng Yên, bốn người cũng thường ở bên nhau đánh bài mạt chược.
Hơn nữa còn đánh đến quên thời gian, thật sự gọi là mất ăn mất ngủ, mỗi lần đánh tới kết quả cuối cùng đều là, Hoàng Phủ Thí thắng tiền của Kiệt Tà.
Sau đó, Hoàng Phủ Thí cười đến thực khoe khoang thiếu đánh giao tiền cho Dạ Ngưng Yên, trong miệng còn đặc biệt lưu manh nói,
“Bà xã, anh không giấu tiền riêng nha ~~~”
Kiệt Tà vốn dĩ đã nghẹn khuất đến hoảng, nhưng người Yên nhi thích là Hoàng Phủ Thí, cho nên ông cũng không có biện pháp, giận dữ trần trụi.
Đây tuyệt đối là một khoản nợ cũ vạn năm!
Không nghĩ tới qua hơn hai mươi năm, Hoàng Phủ Thí lại đã tìm tới cửa, tuy rằng chuyện năm đó đều là hiểu lầm, nhưng Hoàng Phủ Thí lại muốn đoạt Yên nhi với ông, cơn tức này, nuốt không xuống được……
Quyết đoán, đánh!
……
Biệt thự có phòng chuyên đánh mạt chược, rất nhanh liền ngồi vào bàn đánh bài.
Hai cha con Hoàng Phủ ngồi đối diện, Kiệt Tà và Kiệt Hận Thiên ngồi đối diện, Thịnh Vị Ương ngồi ở bên cạnh Hoàng Phủ Bạc Ái, Jay ngồi ở bên cạnh Kiệt Hận Thiên.
Jay đã hơi hòa hoãn một chút, Hoàng Phủ Bạc Ái và Kiệt Hận Thiên lại vẫn vẻ mặt ván sắt tối đen thiêu đốt như cũ.