Nháy mắt cả người Thịnh Vị Ương nổi lên một tầng da gà, tròng mắt trắng dã hồi đáp một câu,
“Hoàng Phủ ba tuổi, hiện tại có phải anh rất rãnh rỗi không?”
……
Không quá ba giây đồng hồ, Hoàng Phủ Bạc Ái liền gọi điện thoại tới, Thịnh Vị Ương rất cơ trí để xa điện thoại ra, quả nhiên người đàn ông trong điện thoại trực tiếp bạo giọng rống giận,
“Thịnh Vị Ương, lão tử một chút cũng không rãnh!”
Thịnh Vị Ương lạnh nhạt hỏi lại,
“Vậy sao anh vẫn luôn gửi tin nhắn cho tôi?”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng kéo một cái!
Nghe được Bạc Tuyển báo với nói con báo nhỏ này ở nhà ngủ mơ thấy ác mộng, sợ tới mức cả người đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trong lòng anh lại có thể lập tức khẩn trương.
Thậm chí còn nghĩ nói không chừng cô còn tiếp tục ngủ, lo lắng gọi điện thoại sẽ ồn ào đến cô cho nên mới gửi tin nhắn.
Không nghĩ tới con báo nhỏ này lại có thể sẽ hỏi anh có phải rất rãnh rỗi hay không!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái rất muốn ném điện thoại, lại lạnh giọng điên cuồng quát lên,
“Lão tử chính là rãnh đến không có chuyện gì mới có thể lo lắng cho cô!”
“Bốp”!
Màng tai của Thịnh Vị Ương hung hăng chấn động.
Hoàng Phủ Bạc Ái đã cúp điện thoại, Thịnh Vị Ương 囧, quỷ ấu trĩ kia là bởi vì lo lắng cho cô mới gửi tin nhắn?
Bỗng chốc, cái miệng nhỏ kéo một cái, ấn đường nhíu chặt lập tức giãn ra, khóe mắt đuôi lông mày đều treo ý cười xinh đẹp.