Tâm tình Hoàng Phủ Bạc Ái tốt liếc mắt một cái,
“Mẹ tôi lại không ăn những món không dinh dưỡng kia.”
Thịnh Vị Ương, “…… Không cần mất mặt!”
Sau khi một trận cổ họng tắc nghẹn lần nữa, mỗ nữ dùng sức hừ lỗ mũi một cái, hất đầu liền xoay mặt đi.
……
Nhưng mà, khi cô phát hiện tất cả bảo vệ ngoài biệt thự ăn mặc tây trang đen, đều động tác nhất trí nhìn cô và Hoàng Phủ Bạc Ái, lại còn có cồ gắng nghẹn cười bả vai run lên run lên……
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương kéo một cái, hoa hoa lệ lệ bạo 囧!
Vừa rồi một phen gọi là đối thoại "Trêu tình" của cô và Hoàng Phủ Bạc Ái kia, tất cả đều bị bọn họ nghe thấy được?!
Nháy mắt, cả người Thịnh Vị Ương đều không tốt……
Theo bản năng chui đầu vào trong lòng ngực của Hoàng Phủ Bạc Ái, mặt buồn bực phát ra tiếng lẩm bẩm oán giận,
“Hoàng Phủ ba tuổi! Anh cố ý!
Nhiều người nhìn như vậy, anh còn cố ý làm tôi mất mặt, bọn họ đều đang chê cười tôi! Anh thả tôi xuống dưới, anh - tên biến ** thái xấu xa, a a……”
“Cô là thiếu phu nhân, bọn họ ai dám chê cười cô.” Môi mỏng Hoàng Phủ Bạc Ái mím một chút, mắt đen tà nhọn lạnh lùng quét tới.
Rốt cuộc, đám bảo vệ rải rác bốn phía ngoài biệt thự, động tác nhất trí vặn cổ xoay mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cúi đầu nhìn chân.
Tập thể một bộ dáng vô tội “Thiếu phu nhân vừa rồi chúng tôi thật sự cái gì cũng chưa thấy”.
Thịnh Vị Ương, “……”
Quả thực dở khóc dở cười.
Hoàng Phủ ba tuổi, anh nha, đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao! Nhìn người ta nghẹn đến mức, hận không thể bả vai rút gân kìa →_→.
……