Nam Tiểu Tố cắn muỗng kem cảm thán,
“Thật đúng là khuê mật số khổ mà, sao lại gặp phải kẻ cặn bã như vậy chứ!”
Thịnh Vị Ương cũng ngậm kem gật đầu,
“Đúng vậy.”
“Ương Ương, về sau hai ta cứ qua như vậy đi, đàn ông thần mã đều gặp quỷ đi thôi!”
“Tớ cũng nghĩ như vậy.”
“Ha ha……”
Lúc sau hai cô gái ở cửa tiệm đồ ngọt ăn xong kem, sau khi tự chụp đủ loại, lại ra ngoài đi dạo trong chốc lát.
Nam Tiểu Tố đánh được không ít chiến lợi phẩm, điều kiện trong nhà Nam Tiểu Tố cũng không tồi, cha là bác sĩ, mẹ là nhà dương cầm, rất là yêu thương khuê nữ nhà mình.
Thịnh Vị Ương cũng mua một chiếc váy mới, còn có một ít chìa khóa đồ vật nhỏ đáng yêu linh tinh, Thịnh Vị Ương rất thích đi dạo cửa hàng ô vuông, trực tiếp bị Nam Tiểu Tố nói không giảm tâm thiếu nữ!
Ánh nắng chiều chân trời sáng rõ đầy điểm hồng.
Trên quảng trường, Thịnh Vị Ương và Nam Tiểu Tố ôm gắt gao một chút,
“Tiểu Ương Tử, phải tốt hơn.”
“Tiểu Tố, cậu như vậy tớ sẽ có loại ảo giác tớ lại phải xa rời quê hương.”
“……”
--
Thịnh Vị Ương cười đến liễm diễm,
“Được rồi! Tràn đầy năng lượng rồi! Chị em chúng ta lại phải tiếp tục chiến đấu!”
Bên cạnh xe thể thao Bugatti cách đó không xa, Bạc Tam ở trong lòng lại bi ai thật sâu cho thiếu gia nhà mình một phen, nhìn thiếu phu nhân dùng từ, “Chiến đấu”!
Nam Tiểu Tố soái khí giương tay lên,
“Đi thôi! Chờ nông dân là cậu xoay người ca hát!”
“Nhất định nhất định!”