Trong lòng Dạ Anh run lên, lập tức ý thức được chính mình nói sai lời rồi!
Cho dù vừa rồi cô là ngữ khí hỏi lại, nhưng cũng nói chữ “Kiệt Hận Thiên không sánh bằng Hoàng Phủ Bạc Ái”.
“Kiệt Hận Thiên, em”
“Cái váy kia không thích hợp với cô.” Người đàn ông lạnh lùng ném xuống một câu, đứng dậy liền lập tức đi ra khỏi cửa hàng thiết kế.
“Kiệt Hận Thiên, anh chờ em một chút” Sắc mặt Dạ Anh xấu hổ đến tức giận, có chút tức muốn hộc máu trừng mắt nhìn Fiona, sau đó liền đuổi theo ra ngoài.
Xe thể thao Aston Martin màu đen bạc số lượng có hạn vừa lái đi không bao lâu, “két” một tiếng, âm thanh bá đạo lốp xe ma xát với mặt đất vang lên.
Xe thể thao Cadillac liền vững vàng dừng lại.
Trên ghế cạnh tài xế, Thịnh Vị Ương ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cánh cửa trang trí tinh xảo của cửa hàng Cyeline thiết kế hình tượng,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh đừng nói với tôi yến hội cử hành ở chỗ này nha”
Hoàng Phủ Bạc Ái dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn heo, mở cửa xuống xe, đi vòng qua đối diện, mở cửa xe tay lái phụ ra, trực tiếp bắt lấy tay của Thịnh Vị Ương.
Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ kinh ngạc trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, anh thế lại có thể mở cửa xe cho mình, thằng nhãi này đối với cô càng ngày càng “Kỳ quái”.
“Ba tuổi, anh làm gì vậy”
“Xuống xe” Sắc mặt mỗ nam có chút không được tự nhiên, lại ghét bỏ liếc mắt một cái, “Nhiều lời vô nghĩa như vậy”
Thịnh Vị Ương, “....”
Cô chỉ hỏi một câu mà thôi, vậy liền thành nhiều lời vô nghĩa rồi ư.