Thịnh Vị Ương cố ý chà xát cánh tay, cô phát hiện tên này thật là càng ngày càng hư hỏng không biết xấu hổ!
Môi anh đào no đủ chợt nhếch, cười mắng một tiếng,
“Cút.”
Hoàng Phủ Bạc Ái liền nắm tay nhỏ của Thịnh Vị Ương, hận không thể đi đường đều đạp nhịp, rất mừng rỡ cùng nhau vào phòng tắm.
Trong phòng tắm ---
Cả người Hoàng Phủ Bạc Ái nằm ở trong bồn tắm, cái ót gối lên phía trên.
Thịnh Vị Ương ngồi ở trước bồn tắm, dùng khăn lông làm ướt toàn bộ đầu tóc của Hoàng Phủ Bạc Ái, sau đó nặn chút dầu gội lên phía trên, lực độ vừa vặn gãi xoa.
Rất nhanh liền xoa ra bọt trắng.
Sương mù mờ mịt, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia, ánh sáng liễm diễm lập loè, giống như ngôi sao rực rỡ nhất.
Cực kỳ xinh đẹp.
……
Đây không phải là lần đầu tiên cô giúp anh tắm rửa, trước khi lúc cô mới vừah ở cùng một chỗ với anh, tên này hận không thể buổi tối mỗi ngày đều muốn cùng nhau tắm rửa với cô, hơn nữa còn là muốn cô giúp anh tắm.
Lúc ấy cô liền cố ý chơi xấu, lúc giúp anh gội đầu hận không thể dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ, đau đến anh trực tiếp nhảy lên rít gào từ bồn tắm; bằng không chính là mềm như bông một chút lực cũng không dùng, anh lại không hài lòng lấy chân đá nước ở trong bồn tắm,
Cô an vị trên mặt đất, giơ chân cười ầm lên một trận, chỉ là đến cuối cùng, cô khẳng định là bị anh hung hăng thu thập một trận.
Lúc ấy, cô hoàn toàn chưa nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ yêu anh như thế.
Xoa xoa giữa mái tóc, mùi hương dầu gội tản ra, lượn lờ ở trong hơi thở, cô rất thích có mùi hương giống như anh.
Bỗng chốc, khuôn mặt sứ trắng nõn, nhiễm đỏ ửng, ý cười càng sâu.