Hoàng Phủ Bạc Ái còn chưa đi ra từ chấn động mà một từ “Kéo ba ba” mang lại cho anh, nghe thấy trong phòng tắm truyền ra “tiếng đánh rắm”.
Dư âm lượn lờ ~~~
Nháy mắt, sắc mặt mỗ nam đen còn hơn Bao Công, khóe mắt khóe môi đồng thời cuồng rút, tiếp theo một tiếng hô tức giận bão táp nổ vang,
“Thịnh Vị Ương, cô làm tốt lắm!”
Lại vang lên một trận âm thanh lách cách đồ vật bị va chạm, lúc sau, trong phòng rốt cuộc an tĩnh.
Thịnh Vị Ương dựng lỗ tai, không nghe thấy động tĩnh, mặt mày cong lên, dưới chân còn dẫm nhịp hát lên rap bốn sáu,
“Tôi chính là bổng bổng đát, anh có thể bắt được tôi ư!
……”
Chờ sau khi Vị Ương rửa mặt xong, đẩy cửa đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước, liền thấy trước tủ quần áo hỗn độn quăng ngã áo sơ mi nam đầy đất, tất cả đều là Armani thuần thủ công số lượng có hạn.
Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời, vô hạn phiền muộn cảm thán một tiếng,
“Đứa nhỏ này, chịu không nổi tổn thương a……”
……
Thịnh Vị Ương vừa muốn cất bước tiếp tục đi, đột nhiên, bước chân hơi dừng lại, khóe mắt lại liếc nhìn áo sơ mi trên sàn nhà, ấn đường xinh đẹp rất không được tự nhiên nhíu nhíu.
“Ai……”
Sau một tiếng thở dài, mỗ nữ yên lặng xoay người, đi qua khom lưng ngồi xổm trên mặt đất, nhặt từng áo sơ mi ném loạn lên, sau đó treo ở tủ quần áo sửa sang lại lần nữa.