Không chờ Thịnh Vị Ương tiếp tục nói chuyện, Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp ôm lấy eo cô, bế cô gái nhỏ từ trên giường lên.
Thịnh Vị Ương cuộn tròn chân nhỏ,
“Làm gì?”
“Cùng nhau tắm rửa.” Ngữ khí Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng.
Khuôn mặt nhỏ còn có chút trắng bệch của Thịnh Vị Ương bỗng chốc bạo hồng, ánh mắt xấu hổ né tránh, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn,
“Tôi, tôi không muốn tắm.”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái ghét bỏ khinh bỉ liếc mắt nhìn cô một cái,
“Tôi giúp em tắm.”
“Ách……” Má hồng của Thịnh Vị Ương cứng đờ, nháy mắt trở thành tôm hùm nhỏ bạo xào!
Cô phát hiện sự khác nhau giữa cô và ba tuổi kiêu ngạo này không phải buộc cùng một vấn đề đâu! Ý tứ vừa rồi của cô là cô không muốn cùng nhau tắm rửa với anh, mà không phải muốn anh giúp cô tắm rửa!
Khóe mắt Thịnh Vị Ương trắng dã một cái, đều sắp lượn quanh chính mình vào!
“Ầm”!
Hoàng Phủ Bạc Ái một chân đá văng cửa pha lê phòng tắm ra, Thịnh Vị Ương nhịn không được mắng anh,
“Ba tuổi, anh nha.... nhẹ chút đi, cửa đều sắp bị anh đá hư.”
Giờ phút này nội tâm của cửa là hỏng mất……
Hoàng Phủ Bạc Ái hừ mũi một tiếng, nghênh ngang ôm cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi ở trên ghế dài.
Thịnh Vị Ương quơ quơ cẳng chân, nhảy xuống muốn chạy, lại bị hai chân thẳng tắp bá đạo của người đàn ông chặn lại, cường thế ôm thân mình nho nhỏ của cô, cởi khóa kéo quần áo của cô ra.
……
Ánh mắt Thịnh Vị Ương dịu dàng,
“Hoàng Phủ ba tuổi, thân thể tôi không thoải mái.”
Dáng dấp lông mi nhiễm ướt át, tựa như cánh bướm nhanh nhẹn hơi rung động, bộ dáng nhỏ chọc người cực kỳ ủy khuất.