Nhưng mà, còn chưa xoay đi, tiếng chuông điện báo của di động bên gối đột nhiên vang lên, ở trong không khí an tĩnh mang theo mùi hương thoang thoảng, có vẻ đặc biệt chói tai.
Dọa Hạ Mộc Cẩn giật mình một trận!
……
Nhìn biểu hiện điện báo “Sở Nam Xuyên”, chợt, mặt mày Hạ Mộc Cẩn sáng ngời.
Còn muốn kiểu tình một chút không tiếp điện thoại, để anh lại gọi mấy cuộc, nhưng tay lại nhanh hơn đầu, đã vói qua tiếp nghe.
“Tiểu Hoa Hoa, còn chưa ngủ sao?”
Nghe giọng nói tà tứ lưu manh của người đàn ông trong điện thoại, Hạ Mộc Cẩn âm thầm bực bội ở trong lòng, sinh sôi nghẹn ủy khuất đầy mình, ra vẻ lãnh đạm trả lời,
“Ừ.”
Nghe nghe, người đàn ông lại có thể bật cười.
Tiếng cười mị hoặc truyền đến từ trong điện thoại, giống như đều có thể thấy sóng gợn từ kia, xuyên vào ốc tai, Hạ Mộc Cẩn nghe đến nai con trong lòng chạy loạn một trận.
Không nghe ra được cô sinh khí sao! Cười cái gì mà cười! Hạ Mộc Cẩn lại cắn khóe miệng, giọng nói thanh lãnh hỏi,
“Anh cười cái gì?”
……
Sở Nam Xuyên mím môi,
“Tiểu Hoa Hoa, bộ dáng em tức giận thật đáng yêu.”
“Em không tức giận.” Hạ Mộc Cẩn bật thốt lên liền phủ nhận, lại đã sớm bị Sở Nam Xuyên xem thấu.