“Ha ha ha……”
Trong vườn hoa, tiếng cười chuông bạc của cô gái càng càn rỡ, cười đến nước mắt đều sắp chảy ra, Thịnh Vị Ương lại không sợ chết bồi thêm một câu,
“Hoàng Phủ ba tuổi, tôi cảm thấy ở cùng anh hệ số nguy hiểm quá cao, anh xem vừa có sát thủ lại có cha anh, thiệt tình rất không cảm giác an toàn.
Bằng không tôi dọn dẹp một chút đồ chạy giữ mạng đi thôi.”
“Cô dám!” Hoàng Phủ Bạc Ái chợt giận dữ, bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của Thịnh Vị Ương, “Cô dám chạy tôi đánh gãy chân của cô!”
Thịnh Vị Ương 囧, đau đến làm mặt quỷ gào la hét,
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, anh nha.... buông tay buông tay ra cho tôi”
Hoàng Phủ Bạc Ái sửng sốt, nhanh chóng buông lỏng tay, trên cổ tay trắng nõn lại lưu lại một vòng dấu vết hồng hồng, trong lòng lại bực, ngữ khí tàn nhẫn,
“Thịnh Vị Ương, về sau không cho phép nói chạy”
Thịnh Vị Ương quyết đoán lệ ròng chạy đi, vừa thổi khí vừa đau lòng cho chính mình,
“Hoàng Phủ ba tuổi, về sau tôi còn nói giỡn với anh nữa, tôi chính là chó nhỏ dính lấy anh cắn loạn”
Thiệt tình rất muốn một chân đá qua, nội tâm rít gào, đại ác ma, tôi lại có thể còn đồng tình anh chứ, anh nha cút ra xa xa cho tôi.
Thịnh Vị Ương lại trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái một cái, sau đó cầm ipad đăng nhập vào nick nhỏ “Thịnh thế phồn hoa Dạ Vị Ương”, liền phát Weibo mới,
“Làm người quả nhiên không thể lòng mềm yếu, biểu tình tức giận liên tiếp”
Sau đó liền có fan ở dưới nhắn lại,
“Nữ thần, cô làm sao vậy”
“Ai khi dễ nữ thần của tôi nói cho tôi biết, tôi đi giết anh ta”
“Còn có tôi trên lầu, chúng ta tổ chức thành đoàn thể đi”
“....”
“.....”