Chợt, đường nét trầm thúy của Hoàng Phủ Thí liền lạnh lùng, nguy hiểm nheo đôi mắt lại, nhìn Thịnh Vị Ương, ánh mắt tối tăm nhiễm lên thần sắc phức tạp, có khiếp sợ, có lãnh giận
Con nhóc này, lại dám chặn họng ông, lại còn có thể cảm thấy giận dữ bất bình thay thằng nhóc kia, trách ông không đủ quan tâm hiểu biết con trai của mình.
Bỗng chốc, khóe môi trầm thúy của Hoàng Phủ Thí xẹt qua một chút độ cong cười như không cười.
Bạc Tứ và Bạc Tuyển đứng một bên đồng thời sửng sốt, khó có thể tin nhìn Thịnh Vị Ương.
Tuy rằng bọn họ đều muốn hóa giải quan hệ cha con của thiếu gia và E, nhưng trước nay đều không có bất luận ai dám ở trước mặt E nói lời nói như vậy, lại dám trắng trợn táo bạo chỉ trích E như vậy.
Bạc Tứ yên lặng đấm ngực, không tiếng động thét dài,
“Thiếu phu nhân, về sau tôi muốn lăn lộn với cô”
Anh đã làm tốt chuẩn bị lao ra bảo vệ Thịnh Vị Ương bất cứ lúc nào, để ngừa E giận tím mặt trực tiếp một phát bắn chết thiếu phu nhân.
Nếu thật là như vậy, đợi chút thiếu gia trở lại, nhất định sẽ bùng nổ đại chiến thế giới lần thứ ba.
Cảm thụ được không khí chung quanh chợt lạnh lẽo, Thịnh Vị Ương đã hối hận.
Nội tâm rít gào, Thịnh Vị Ương, mày thật là miệng tiện nha, chuyện quan hệ hai cha con người ta bất hòa thì có liên quan một xu quan hệ gì với mày sao.
Mày cho rằng mày là Iron Man hay là siêu nhân trứng muối, có thân kinh kong không hư hại sao mà lại dám kêu gào với cha của Hoàng Phủ ba tuổi anh ta chứ
Thịnh Vị Ương, mày chết chắc rồi, mày thật sự chết chắc rồi
Thịnh Vị Ương đang ở trong đầu liên tưởng các cách chết dữ tợn, đột nhiên nghe thấy một tiếng ra lệnh,
“Con nhóc thúi, đi lên với lão tử, lão tử có chuyện nói với cô”