Nhìn chiếc đũa gắp súp lơ xanh của Hoàng Phủ Bạc Ái, Thịnh Vị Ương dùng ánh mắt lại lần nữa trần trụi biểu đạt sự khinh bỉ của cô,
“Anh đến cái này cũng không biết?”
Mỗ nam thực đúng lý hợp tình trả lời,
“Tôi cũng không nấu cơm, vì sao tôi phải biết.”
Thịnh Vị Ương,
“……”
Không nấu cơm chẳng lẽ sẽ không ăn cơm ư? Quả nhiên là thiếu gia mà! Hoàng Phủ Bạc Ái, anh rất cuồng!
Thịnh Vị Ương một bộ dáng dạy đứa bé ba tuổi nói,
“Hoàng Phủ thiếu gia, đũa anh đang kẹp chính là súp lơ, tên khoa học là tây hoa lan, người ta lớn lên thật xinh đẹp.”
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp ném vào thùng rác, Thịnh Vị Ương còn chưa phản ứng kịp,
“Sao anh lại ném?”
“Khó ăn.” Ngữ khí của Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng.
……
Thịnh Vị Ương đỡ trán, cô sớm nên nghĩ đến, thiếu gia này khẳng định kén ăn!
Nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái cầm tô lựa ra tất cả súp lơ, vô cùng ghét bỏ ném vào thùng rác, rốt cuộc Thịnh Vị Ương không nhịn được,
“Từ từ! Anh không ăn thì cho tôi!”
Nói xong, Thịnh Vị Ương đã nhảy xuống sô pha, bưng tô vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, lại đau lòng nhìn rau dưa đã ném ở trong thùng rác, thật là lãng phí!
“Cho tôi!”
Thịnh Vị Ương trực tiếp đoạt lấy tô của Hoàng Phủ Bạc Ái, hung hăng liếc mắt trừng anh một cái, sau đó khom lưng ghé vào trên bàn trà, lựa tất cả súp lơ trong tô anh vào tô của mình.
Chờ sau khi Thịnh Vị Ương lựa xong đưa cho anh, Hoàng Phủ Bạc Ái lại nói câu,
“Tôi cũng không ăn cà rốt.”
Dứt khoát, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương trở nên dữ tợn.
Hoàng Phủ Bạc Ái dùng vẻ mặt Thái thượng hoàng nhìn cô, một bộ dáng “Cô không lựa cho tôi thì tôi đây liền ném”.
……