Hoàng Phủ Bạc Ái có chút kinh ngạc, trong lòng đột nhiên trầm xuống, vừa muốn phủ nhận, Thịnh Vị Ương lại nói tiếp,
“Từ buổi chiều hôm nay cho đến bây giờ anh vẫn luôn không cao hứng.”
Hoàng Phủ Bạc Ái ngơ ngẩn.
Hóa ra cô đã sớm phát hiện, anh còn tự nhận là che dấu cực tốt, cho nên vừa rồi cô là cố ý chơi xấu với anh sao? Chính là vì dời lực chú ý của anh?
Thịnh Vị Ương cố ý ủy khuất bẹp bẹp cái miệng nhỏ,
“E bảo em ly hôn với anh, mẹ anh lại không hài lòng em. Aizzz, người vợ như em có phải làm đến quá thất bại không?”
……
Rõ ràng biết cô là làm bộ, nhưng đáng chết vẫn là cực kỳ đau lòng!
Mày kiếm Hoàng Phủ Bạc Ái chợt nhíu, càng thêm bá đạo dùng sức ôm chặt cô,
“Với bộ dáng ngốc nghếch này của em, bọn họ có thể tiếp nhận em mới là lạ!”
“Nha! Anh……”
“Là do anh cứ muốn em, cho nên để cho bọn họ tiếp nhận là vấn đề của anh, không phải vấn đề của em.”
Một câu của Hoàng Phủ Bạc Ái, ngăn chặn tất cả âm thanh trong cổ họng Thịnh Vị Ương, ánh mắt xao động, trực tiếp nhìn anh.
Bỗng chốc, nhếch miện, hận không thể cười tới mang tai.
“Bộ dáng khoe khoang, nước mũi đều nhỏ ra rồi kìa.” Hoàng Phủ Bạc Ái thực ghét bỏ trừng cô, lại càng ôm chặt cô,
Thịnh Vị Ương biết nghe lời đúng gật đầu,
“Vô nghĩa, hậu trường của em cứng rắn như vậy!”
“Hừ ~!” Hoàng Phủ Bạc Ái thực không hàm súc kiêu ngạo.
……
Thịnh Vị Ương đột nhiên sáng ngời có thần nhìn chằm chằm anh,
“Nhưng mà lại nói, ba tuổi, tấm ảnh chụp công trúa phấn nộn khi còn nhỏ kia của anh, quả thực nháy mắt hạ gục tất cả quý tộc Vương phi a!”
Nháy mắt, sắc mặt mỗ nam đen thui.