Không chờ Hoàng Phủ Thí nói chuyện, Thịnh Vị Ương lại gật cằm thật mạnh.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sát đất ngoại khuynh chảy như thác nước ở trong mắt đào hoa liễm diễm của cô, giống như nở rộ từng cánh hoa, đôi mắt hắc diệu thạch càng thêm tươi đẹp,
“Ừ!”
Hoàng Phủ Thí nhíu mày, còn như vừa lòng.
Thịnh Vị Ương lại cười đến thực chân chó trông mong nói,
“Emp, vừa rồi ngài nói về sau sẽ phát sinh chuyện gì?”
……
Khóe mắt Hoàng Phủ Thí liếc xéo một cái, chân bắt chéo thực đúng lý hợp tình nói, “Cô tưởng lão tử có thiên lý nhãn à! Còn có thể biết trước tương lai như thế nào!”
Thịnh Vị Ương, “……”
Hoàng Phủ Thí thực không kiên nhẫn vươn tay vẫy vẫy,
“Cút đi cút đi.”
Thịnh Vị Ương cười hưng phấn,
“Emp, vậy cháu lăn đi đưa bữa trưa cho ba tuổi đây!”
“Không thể để tiểu súc sinh biết lão tử đi tìm cô!” Hoàng Phủ Thí bổ một câu.
Thịnh Vị Ương ngoan ngoãn gật đầu giống như gà mổ thóc, làm một động tác kéo khóa miệng,
“Biết biết.”
Hoàng Phủ Thí lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ con trai nhà mình thật t/m/d tốt mệnh! Cưới được người phụ nữ mình thích! Còn mỗi ngày đều giúp chọc tức ông!