Hoàng Phủ Bạc Ý chạy xuống từ xe thể thao, thậm chí đến cửa xe cũng chưa đóng, liền không quay đầu lại chạy đến chỗ cao nhất của đỉnh núi, hướng tới không trung trống trải xa xôi trước mắt hô to một tiếng,
“A ---!”
Tựa như phát tiết cái gì đó, thậm chí dùng hết tất cả sức lực toàn thân, không ngừng qua lại nhộn nhạo truyền vang cả ngọn núi.
Phía sau, Lôi Nặc cũng đuổi sát chạy tới.
“Két”!
Đóng cửa thật mạnh, lực đạo kia, giống như muốn chấn vỡ cửa xe, toàn bộ thân xe đều đang rung rung!
……
Lôi Nặc không chút do dự tiến lên, cả người còn ướt dầm dề, bắt lấy cổ tay của Hoàng Phủ Bạc Ý, tàn nhẫn kéo một cái, tức muốn hộc máu gào thét,
“Hoàng Phủ Bạc Ý, em thật sự muốn chết đúng ---”
Chợt, cổ họng cứng đờ, lại nói không ra một chữ.
Gió núi thổi lất phất, lướt quá ngọn tóc, nhè nhẹ hỗn loạn.
Gương mặt minh diễm của cô, lại có thể rơi nước mắt xuống!
Nước mắt, dọc theo khóe mắt ướt át, rào rạt lăn xuống, ngưng tụ ở dưới quai hàm, “tách tách”, rơi vào trong khe đá, chảy đi không thấy!
Chợt, ngực Lôi Nặc đau đớn một trận, hô hấp buộc chặt!
Một giây trước còn cả người văng sát khí khắp nơi, lập tức liền “soạt soạt” yếu đi, chân mày gắt gao khóa chặt, miệng há nửa ngày, lại không biết muốn nói gì.
……
Hoàng Phủ Bạc Ý nâng cánh tay lên, hung hăng lung tung lau sạch nước mắt trên mặt, gắt gao cắn răng hỏi,
“Lôi Nặc, rốt cuộc anh muốn làm gì?!”