Vẻ mặt Hạ Mộc Cẩn ngây ngốc,
“……”
“Em không thể uống rượu.” Sở Nam Xuyên liếc nhìn cô một cái, rất tùy ý.
“Vì sao?” Mặt mày Hạ Mộc Cẩn hơi ngưng đọng, hỏi ngược lại.
Sở Nam Xuyên lại nhìn cô một chút, sau đó lấy ly đế cao rót đầy một ly canh táo đỏ củ từ, rất khí phách đàn ông nói,
“Thân thích của em tới, uống cái này!”
Bỗng chốc, sắc mặt luôn luôn đạm nhiên của Hạ Mộc Cẩn, lập tức tựa như thoa phấn, đỏ bừng đỏ bừng, tròng mắt trừng đến lớn nhất,
“Anh, anh……”
Hạ Mộc Cẩn lại chợt dừng một chút, đột nhiên nhớ tới sáng sớm hôm nay trước khi ra cửa, cô đi WC ở nhà, thay đổi băng vệ sinh……
Cho nên, bị anh thấy!
Đột nhiên rất muốn dùng ngực đập bể tảng đá lớn, ngực buồn bực đến hoảng →_→……
……
Bên cạnh, mỗ bé con đang gặm cánh gà, vẻ mặt thiên chân vô tà hỏi,
“Mẹ, thân thích của mẹ tới sao? Sao con không nhìn thấy?”
Hai má Hạ Mộc Cẩn đỏ bừng, lập tức tựa như muốn nhỏ máu, vẻ mặt hoa hồng đỏ kiều ** diễm.
Đột nhiên, cắn răng một cái! Dưới chân dùng sức!
Dưới bàn ăn, Hạ Mộc Cẩn dùng một chân hung hăng đá vào trên cẳng chân mỗ nam.
Sở Nam Xuyên đang nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nháy mắt sắc mặt tối sầm, tròng mắt đều phình phình bạo lồi, nhe răng trợn mắt đến nửa ngày cũng không nói ra lời……