Lúc ý thức được điểm này, trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái không khỏi bực bội một chút, hung hăng đè ép khát vọng muốn cô sắp sôi trào trong thân thể, nhẹ gọi một tiếng,
“Vị Ương……”
Giọng nói trầm thấp lại càng thêm cảm tính, tựa như ma âm, xuyên phá màng tai, không ngừng lặp lại một lần lại một lần,
Vị Ương, Vị Ương……
Sinh sôi một cổ mê hoặc lồng người.
Lông mi cánh bướm của Thịnh Vị Ương khẽ run lên, đã lâu không có người gọi cô như vậy, ôn nhu như nước, đựng đầy sủng ái vô tận, tâm trí tựa như rối loạn, mơ hồ đáp lời anh,
“Ừ.”
Mắt sâu tà mị của người đàn ông trầm xuống, môi mỏng lạnh băng đã chiếm lấy cánh môi bị chính cô cắn đến hồng diễm.
Bạc Ái không hề bá đạo nữa, lại có thể trở nên ôn nhu chưa bao giờ có, cẩn thận mút hút, ma sa, ái ** muội miêu tả cánh môi xinh đẹp của cô.
Bàn tay cũng nhẹ nhàng nhốt chặt eo của Thịnh Vị Ương lại, ở trên sống lưng của người phụ nữ, hết sức ôn nhu vỗ về, giảm bớt cứng đờ chống đỡ toàn thân của cô.
……
Môi mỏng tà mị của người đàn ông chậm rãi chuyển lên, ở bên tai của cô, nâng lưỡi nhọn như có như không cọ xát một chút.
Lập tức, thân mình Thịnh Vị Ương mềm nhũn, tựa như đột nhiên bị rút linh hồn ra, mềm nhũn chìm ở trong lòng ngực của Hoàng Phủ Bạc Ái.
Ngay sau đó, tê dại vỡ vụn lan tràn đến khắp người, trực tiếp vọt tới da đầu, giống như ngàn vạn con kiến đồng thời gặm cắn da thịt.
Người phụ nữ trong lòng ngực, khuôn mặt đỏ hồng càng thêm yêu mỹ, mắt đào hoa tựa như bỗng nhiên mê mang, sương mù ẩm ướt mờ mịt tràn ngập kiều diễm.