Mặt trắng bệch của Nhan Chỉ Nhị chảy nước mắt, trống rỗng nhìn anh, tựa như rối gỗ mất đi linh hồn nhỏ bé, giọng nói đứt quãng,
“Chỉ cần anh không…… không nói anh không yêu…… Yêu em……”
Bỗng chốc, Sở Nam Xuyên càng trầm mặc, bàn tay nắm chặt cũng không tự giác dùng sức.
Nhan Chỉ Nhị gần như đau đến tê dại, khóc nuốt kêu anh,
“Nam Xuyên, em biết trước kia em làm sai, em không nên rời khỏi anh, em biết sai rồi.
Cho em thêm một cơ hội được không, em sẽ làm càng tốt, em đã học được nấu cơm. Nam Xuyên, anh thích ăn cái gì, về sau em đều làm cho anh ăn.
Nam Xuyên, để em trở lại bên cạnh anh được không, em thật sự sẽ……”
Nhan Chỉ Nhị khóc đến sắc mặt đều phát tím.
……
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa,”
Sở Nam Xuyên dùng sức kéo một cái, ôm Nhan Chỉ Nhị vào trong ngực, giọng nói trầm lãnh rất thấp,
“Tiểu Nhị, cho anh thêm một chút thời gian, được không, anh chỉ là vẫn chưa quen.”
Đúng, anh chỉ là còn chưa có quen, dù sao cô rời đi ba năm, lâu như vậy, đột nhiên trở về, anh cũng phải thích ứng một lần nữa, không phải sao?
Sở Nam Xuyên nỗ lực thuyết phục chính mình như vậy.
Xem, Sở Nam Xuyên, mày thấy Tiểu Nhị khóc đến khổ sở như vậy, không phải mày cũng rất đau lòng ư? Cho nên, mày còn yêu cô ấy, chỉ là vấn đề thời gian, chỉ là vấn đề thời gian……
Nhan Chỉ Nhị ngẩng đầu, tựa như trở nên ngu dại,
“Nam Xuyên, em cho anh thời gian, vậy…… Vậy anh sẽ quen sao?”