Hoàng Phủ Bạc Ái cười tà mị, ôm cô nằm xuống,
“Là em muốn ở trên.”
Mặt Thịnh Vị Ương đều là hoa hồng nở, thấm một tầng màu đỏ quá mức kiều diễm, lại ngây thơ như nước, Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến đầu quả tim đều đang rung động vì cô.
Cũng chỉ có cô, mới có thể làm anh điên cuồng như thế, mất khống chế như thế.
Bàn tay to phủ vết chai mỏng, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, như bảo bối trân quý anh chờ đợi rất lâu, cẩn thận vỗ vuốt.
Anh trước nay đều chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có làn da tốt hơn cô, trắng nõn nà, lộ ra một tầng phấn hồng tự nhiên, nhẹ nhàng chạm vào, giống như là có thể nhỏ ra nước, vô cùng mịn màng.
Môi mỏng Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nâng lên, nâng lên một chút ý cười ôn nhu, lại mê hoặc nhập tâm.
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương lại bị câu đi linh hồn nhỏ bé rồi.
Cô luôn không thắng nổi nhu tình như thế của anh.
……
Anh chống chóp mũi của cô, hơi thở ấm áp rải rác ở trên mặt cô, một lần lại một lần gọi tên cô,
“Vị Ương, Vị Ương, Tiểu Vị Ương của anh……”
Giống như mọi người gọi tên cô là gọi Ương Ương, tên này nói anh không giống như người khác, anh muốn gọi cô là Vị Ương.
Vị Ương chỉ thuộc về Bạc Ái.
Hai tròng mắt hồng bảo thạch của Thịnh Vị Ương hơi nhoáng lên.
Nhìn phản chiếu chỉ bản thân mình trong ánh mắt của anh, lời âu yếm ôn nhu vang lên bên tai, giống như bừng tỉnh một đời, lẩm bẩm ưm, dọc theo môi mỏng vuốt ve của anh, thẩm thấu tiến vào máu,
“Bạc Ái ca ca, em yêu anh.”