Phía sau, truyền đến tiếng chân ga phát động.
Bước chân Hoàng Phủ Bạc Ái chợt cứng đờ, sống lưng đình trệ càng lạnh hơn.
Vừa rồi, anh hất tay cô ra, đã dùng hết tất cả sức lực toàn thân.
Hiện tại, nện bước rời khỏi cô, anh sắp đi không nổi nữa, mỗi một bước, đều giống như rót chì, nặng đến anh sắp không thở nổi……
“Vèo” một tiếng!
Dưới màn sân khấu đen nhánh, xe thể thao Aston Martin màu đen bạc liền quyết tuyệt rời đi.
Cô đi rồi.
Chợt, mắt màu đỏ tươi, từng giọt nước mắt, vết máu dính vào khóe mắt, hóa thành huyết lệ, thẳng tắp nện ở trên mặt đá cẩm thạch.
...
“Tách”!
Một khắc kia, Hoàng Phủ Bạc Ái giống như nghe thấy âm thanh vỡ nát nào đó.
Ở ngực lạnh băng, nhấc lên một hồi gió lốc huyết tinh, máu tươi đầm đìa, gần như sắp phá hủy anh……
……
Anh thả cô đi, thả cô một con đường sống.
Cô còn trẻ tuổi như vậy, tốt đẹp như vậy, anh không nỡ khi dễ con báo nhỏ một chút nào, cuộc sống sau này nhất định sẽ trôi qua thật sự hạnh phúc, rất vui vẻ.
Mà anh - người chú định xuống địa ngục, vốn không nên có hy vọng xa vời.
Con đường địa ngục hắc ám này, một mình anh đi xuống, là tốt rồi.
Nghênh diện gió đêm thổi qua, giống như có thể thổi nát mặt của anh, đều sắp đau đến không còn cảm giác……