Bỗng chốc, ánh mắt Nam Tiểu Tố chấn động, cô từ kính chiếu hậu xe máy, nhìn thấy người đàn ông hơi nhếch môi mỏng, mắt đen đạm mạc, bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa sủng nịnh.
Nam Tiểu Tố lại đột nhiên cả kinh!
Đó là lúc vừa rồi ở cửa nhà, sau khi cô không cẩn thận hôn anh, những biểu tình gì đó của cô…… tất cả đều bị anh thấy được!
Ách, cô đột nhiên có loại xúc động muốn lấy tảng đá đập ngực.
Đều đừng cản cô……
……
Trên quảng trường đường dành riêng cho người đi bộ.
Tiểu Quang nâng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn Hạ Mộc Cẩn, giọng nói non nớt thực nghiêm túc nói, “Mẹ, chú và dì vừa rồi là bạn của mẹ sao?”
Hạ Mộc Cẩn nhẹ nhàng ngồi xổm thân mình xuống, nhìn Tiểu Quang,
“Ừ, là bạn của mẹ.”
Tiểu Quang gật gật đầu nhỏ,
“Hai người chú và dì kia thật kì quái, nhưng mà con biết bọn họ đều là người tốt.”
Nói xong, khuôn mặt phấn nộn nộn nở nụ cười, lại nhìn nhìn hai cây kem rất đáng yêu chính là bị dì kỳ quái đó nhét vào trong tay, nhíu nhíu cái mũi, biểu tình có chút rối rắm, sau đó hỏi,
“Mẹ, con có thể ăn không?”
Mỗi ngày mẹ chỉ cho phép bé ăn một cây kem, vừa rồi lúc ở công viên trò chơi đã ăn qua.
……
Bỗng chốc, trong lòng Hạ Mộc Cẩn tê rần.
Tiểu Quang mới bốn tuổi, so với bạn nhỏ cùng tuổi, bé đã hiểu chuyện nghe lời rất nhiều, dùng lời Tiểu Tố vừa mới khích lệ Tiểu Quang mà nói, là một tiểu thân sĩ rất xinh đẹp.