“Không thoải mái như thế nào?”
“Chính là không thoải mái!” Ngữ khí mỗ nam có chút táo bạo.
“Nơi nào không thoải mái anh phải nói rõ ràng nha! Bằng không chị làm sao an ủi cưng đây?”
Ngón tay Thịnh Vị Ương giơ lên một chút, nâng cằm Hoàng Phủ Bạc Ái lên, nói đến một bộ dáng phong lưu đa tình.
……
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến co giật, suýt dùng một chân đá cô ra ngoài, chợt rống một tiếng,
“Không biết!”
Sau đó nghiêng người lật một cái, trực tiếp xoay qua chỗ khác để lại cho cô một cái bóng lưng lớn.
Thịnh Vị Ương lại nhịn không được cười đến run rẩy cả người, người đàn ông này, có cần ấu trĩ đáng yêu như vậy không!
Bị Thịnh Vị Ương nháo một trận như vậy, tâm tình vừa rồi còn tối tăm đến chết của Hoàng Phủ Bạc Ái liền trở nên khá hơn nhiều rồi.
Con báo nhỏ này, luôn có thể cố ý chọc cho anh vừa yêu lại vừa hận, thật là ngứa hàm răng mà!
Thịnh Vị Ương chép chép miệng, rất là khoe khoang, sau đó lại ôm lấy eo Hoàng Phủ Bạc Ái từ phía sau, nhẹ giọng hỏi,
“Ba tuổi, anh có phải lo lắng mẹ anh sẽ không thích anh không?”
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương liền cảm giác được sống lưng thẳng tắp của người đàn ông cô ôm chặt, chợt thân thể cứng đờ.
Tâm Thịnh Vị Ương cũng hung hăng đau thêm một chút.
Ngu ngốc! Sao cô lại không biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì.
Thật ra, từ nhỏ Hoàng Phủ Bạc Ái khát vọng nhất, cũng không phải tình thương của cha, mà là yêu thương đến từ mẹ.
Đối với Emp, Hoàng Phủ Bạc Ái thay vì nói là căm hận, còn không bằng nói là sùng bái, anh luôn theo đuổi bước chân của Emp, cũng ở trong lòng âm thầm thề có một ngày nhất định phải vượt qua người đàn ông giống như đế vương này.
Mà đối với mẹ, nội tâm anh mới là khát vọng chân chính nhất, mặc dù không thể được thương yêu giống như bạn học cùng lứa khác, ít nhất anh làm sai chuyện mắng anh là được rồi.
……