Thịnh Vị Ương hít một hơi thật dài, cho tới nay cô cũng chưa cảm thấy hóa ra hít thở cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Rốt cuộc bình ổn lại.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái vẫn gắt gao ôm thân mình Thịnh Vị Ương như cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo đỏ hồng của cô, hai người gần như đồng thời mở miệng,
Hoàng Phủ Bạc Ái, “Đang làm gì?”
Thịnh Vị Ương, “Anh trở về làm gì.”
Thịnh Vị Ương hơi ngốc lăng một chút, hai người lại gần như đồng thời mở miệng trả lời đối phương,
“Đang nấu cơm.”
“Tôi đói bụng.”
Thịnh Vị Ương có chút xấu hổ khụ khụ, bỗng nhiên nhớ tới đêm qua ăn xong bữa tối anh cũng nói một câu như vậy, sau đó liền ôm cô về phòng……
……
Bỗng dưng lập tức, mặt Thịnh Vị Ương đỏ hồng đến giống như lửa đốt! Theo bản năng lui về phía sau.
Lại bị Hoàng Phủ Bạc Ái càng dùng sức ôm sát, nụ cười tà mị nơi khóe môi càng thêm hài hước, cố ý hỏi,
“Tôi là trở về ăn cơm trưa, Thịnh Vị Ương, trong đầu cô suy nghĩ cái gì?”
“Tôi --”
Thịnh Vị Ương vừa nhấc mắt, liền thấy Hoàng Phủ Bạc Ái đang nhìn chằm chằm ngực của cô.
Bởi vì do mặc váy ngủ, cho nên có chút bạo lộ, tuyết trắng nhu mềm tựa như hai con thỏ trắng nhỏ nghịch ngợm miêu tả sinh động.