Cả người Thịnh Vị Ương hung hăng chấn động, linh hồn nhỏ bé chợt trở về,
“Anh --”
Chỉ là, mới vừa buông lỏng tay, thân mình lại trợt xuống, càng quả quyết ôm chặt lấy cánh tay anh.
Thật ra Thịnh Vị Ương rất sợ nước, bởi vì khi còn nhỏ có một lần bơi lội suýt chết đuối, tạo thành bóng ma tâm lý, về sau nói cái gì đều không bơi lội.
Hoàng Phủ Bạc Ái đương nhiên sẽ không cự tuyệt cô gái nhỏ chủ động nhào vào trong ngực, chân dài vừa mở, trực tiếp vào bồn tắm.
Bàn tay to càng không khách khí duỗi ra ôm, ôm eo nhỏ xinh đẹp của Thịnh Vị Ương, bá đạo kéo vào trong lồng ngực của mình.
Vốn bồn tắm cũng đủ lớn, bởi vì người đàn ông gia nhập, liền có vẻ hơi có chút chen chúc, nước nóng rải đầy cánh hoa hồng cũng tràn ra một ít.
Thân mình Thịnh Vị Ương run lên, tựa như một con thỏ nhỏ đột nhiên chấn kinh, hoảng sợ nhìn người đàn ông cực kỳ tà mị trước mặt,
“Hoàng…… Hoàng Phủ Bạc Ái, sao anh lại ở chỗ này?”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái bất mãn nhíu mày,
“Sao tôi không thể ở chỗ này?”
Bàn tay to ôm vòng eo của cô ở trong nước, bắt đầu không an phận chậm rãi chuyển lên, làm càn vỗ vuốt sau lưng trơn mềm kia, lòng bàn tay ma sát.
Trời biết tuần lễ anh ở nước Mỹ này, rốt cuộc có bao nhiêu nhớ nhung thân thể trơn bóng lại tràn ngập dụ hoặc này.
Hoàng Phủ Bạc Ái cũng cảm thấy chính mình có chút không bình thường.
Một trận tê dại chợt đánh úp lại, ánh mắt Thịnh Vị Ương run lên, hoảng loạn né tránh, lại bị Hoàng Phủ Bạc Ái cường thế kéo vào trong ngực.
Cô tựa như một đứa bé, hai chân cuộn tròn lại, ngồi ở trên đùi cao ngất của anh, gắt gao chống ngực rắn chắc của anh, cứng rắn đến giống như cục đá,
“Anh…… không phải anh ở nước Mỹ ư…… Ngày mai mới trở về mà?”
……