Bỗng chốc, Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhướng mày, giữa hai lông mày lãnh liệt nhiễm lên một tầng tà mị yêu nghiệt,
“Tôi muốn ăn cô.”
Thịnh Vị Ương chợt trừng lớn tròng mắt, mắt châu tươi đẹp ảnh ngược hình dáng của người đàn ông Bạc Ái này,
“Cái…… gì?”
Không đợi linh hồn nhỏ bé cô trở về, Hoàng Phủ Bạc Ái đã ôm cô, xoay người lập tức lên lầu, trên hành lang dài truyền đến tiếng kêu cứu yêu kiều của cô gái,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh đặt tôi xuống dưới đi……”
“Con báo nhỏ, tôi không ngại biên độ động tác của cô lớn hơn chút nữa.”
“……”
Cô gái treo hai chân nhỏ mảnh khảnh, đang liều mạng dùng sức giãy giụa, nhưng làm sao cũng không trốn thoải khỏi ôm ấp giam cầm bá đạo của người đàn ông.
……
Trong phòng, Hoàng Phủ Bạc Ái ném cả người Thịnh Vị Ương ở trên giường, nệm mềm mại lập tức lún xuống, eo Thịnh Vị Ương cũng tê rần, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn ồn ào,
“Hoàng Phủ bạo lực, anh cho rằng tôi là bao cát hả! Ném tới ném đi!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái hơi giật mình, môi mỏng chứa ý cười tà mị, càng sâu hơn, nói một câu suýt làm Thịnh Vị Ương trực tiếp hộc máu,
“Không phải bao cát, là bao thịt.”
Tầm mắt dừng ở dội lên cao vút trước ngực Thịnh Vị Ương, tựa như một con liệp báo thấy được con mồi có thể ăn được, giống như giây tiếp theođã bị ánh mắt thiêu đốt thật sâu đó xé nát.
……
Lập tức, hai má phấn nộn của Thịnh Vị Ương nháy mắt nhiễm lên bạo hồng!
Ôm đôi tay, gắt gao bảo vệ trước ngực của mình, đạp chân ở trên giường không ngừng lui về phía sau, hoàn toàn không có lực uy hiếp,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh đừng tới đây, anh đừng quên hôm nay một cước đạp lúc tôi ra cửa vào hôm nay, nếu anh lại qua đây --
A……”