Emp là một người kiêu ngạo bao nhiêu!
Tên này lại dám mắng thời mãn kinh của ông ấy tới rồi!
Nháy mắt, trong đầu Thịnh Vị Ương liền tự động bắn ra hình ảnh Emp tức giận đến mức Ngưu Ma Vương bám vào người, cô không dám nhìn……
Ba tuổi, anh quả nhiên là đứa con trai duy nhất trên đời này dám khiêu chiến quyền uy bưu hãn của Emp!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại quay đầu đi, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn,
“Ai bảo ông ta vẫn luôn lầm bầm! Thật đúng là già rồi!”
Già rồi……
Tâm Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng đâm một chút!
Thật ra, anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Emp sẽ già đi, ở trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái, Hoàng Phủ Thí là thần tượng anh sùng bái.
Ngày đó ở biệt thự, anh nhìn thấy Emp biết được tất cả chân tướng, bộ dáng đột nhiên cả người suy sụp, ánh mắt lạnh lẽo phủ lên một tầng tang thương.
Một khắc kia, anh liền biết, người đàn ông kia, đã già rồi.
Anh liền cảm thấy tức giận! Bực bội …… khó hiểu!
Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Bạc Ái lại oán hận trừng mắt nhìn xuống.
Thịnh Vị Ương híp mắt,
“Emp người ta đây là có lời muốn nói với anh, còn bị anh ghét bỏ thành thời mãn kinh lầm bầm, thật là tâm đều vỡ đầy đất.”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái suýt đánh một cái tát qua, con nhóc này trước nay đều không giúp anh nói một câu.
Thịnh Vị Ương lại cong cong khóe miệng cười,
“Được rồi, anh và Emp chính là một đôi cha con tuyệt thế, một người chết quật cường, một kẻ sống ngoan cố, tương ái tương sát, trời sinh một đôi.”
“Ai yêu ông ta!” Hoàng Phủ Bạc Ái bật thốt rít gào lên.
Thịnh Vị Ương lập tức mừng rỡ lại ha ha cười không ngừng, cố ý ngoan ngoãn gật đầu giống như gà con mổ thóc,
“Đúng đúng, anh không yêu Emp, anh hận chết ông ấy!”