Bỗng chốc, Hạ Mộc Cẩn cầm lòng không đậu đuôi lông mày liền dịu dàng, tiểu gia hỏa này, mấy ngày nay là cao hứng hỏng rồi!
Hơi cúi người, hôn một cái ở trên trán Tiểu Quang, sau đó đắp chăn lại lần nữa, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
……
Khi Hạ Mộc Cẩn đi đến phòng khách, nhìn thấy người đàn ông nằm ngang ngủ ở trên sô pha, nháy mắt ngây ngẩn cả người!
Đồng tử chợt nhíu, sau đó không ngừng trợn tròn phóng đại……
Sao Sở Nam Xuyên còn chưa đi!
Hạ Mộc Cẩn nhón chân, theo bản năng phóng nhẹ bước chân, thật cẩn thận đi về phía sô pha, sau đó dùng mũi chân nhẹ nhàng chọc chọc cẳng chân người đàn ông, ngưng mi, nhỏ giọng gọi anh,
“Sở Nam Xuyên, Sở Nam Xuyên……”
Người đàn ông lười nhác híp híp mắt, có chút bất mãn nhíu mày, biểu tình kia giống như Tiểu Quang làm nũng với cô, hàm hồ nói,
“Mệt……”
Trong lòng Hạ Mộc Cẩn nhảy dựng,
“Mệt thì anh về nhà ngủ đi! Sao lại ngủ ở chỗ này.”
Người đàn ông lại mơ mơ màng màng nói,
“Mệt, không muốn lái xe……”
Hạ Mộc Cẩn sửng sốt một chút, lúc này mới nghĩ đến, mỗi ngày anh cũng phải đi làm, cho dù là tổng giám đốc trốn việc, cũng cần hoàn thành tất cả công việc trong thời gian ngắn nhất, sau đó đón Tiểu Quang tan học, dẫn thằng bé đi chơi, trở về lại nhóm lửa nấu cơm……
Không phải sẽ rất mệt ư?