Khuôn mặt Hoàng Phủ Bạc Ái tràn ngập không hiểu, anh liền không rõ rốt cuộc buồn cười chỗ nào.
Thịnh Vị Ương nghiêng đầu, lạnh nhạt thở dài một hơi, thằng nhãi này quả nhiên vẫn là tình hương quá thấp, EQ thấp mà!
Chỉ là, ở bên người Hoàng Phủ Bạc Ái, có nhiều thủ hạ trung thành và tận tâm như vậy, còn có một đám anh em đồng sinh cộng tử, đủ để chứng minh mị lực nhân cách của người đàn ông bưu hãn này.
Bỗng chốc ---
Thịnh Vị Ương nâng lúm đồng tiền lên, ở trong ánh mặt trời màu vàng kim lãng mạn, càng thêm tươi đẹp.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại ghét bỏ nhìn một cái, “Nhìn vẻ mặt ngốc này của em, bị Emp thấy được lại sẽ mắng em ngu xuẩn.”
Múc một muỗng canh nóng, đã đút tới bên miệng Thịnh Vị Ương.
“Đúng vậy!” Thịnh Vị Ương vội vàng ngẩng đầu, mặt đầy bát quái, “Ba tuổi, vừa rồi anh ăn cơm với Emp thế nào rồi?”
“Chẳng ra gì.”
“Chẳng ra gì là cái dạng gì?”
Mỗ nữ muốn đánh vỡ nồi phát huy tinh thần hỏi đến tận cùng, cực kỳ nịnh nọt chớp chớp mắt với Hoàng Phủ Bạc Ái.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái trừng mắt liếc nhìn một cái,
“Chính là lại náo một trận, tan rã trong không vui.”
Thịnh Vị Ương sửng sốt, cái miệng nhỏ lẩm bẩm,
“Không nên nha! Em cho rằng Emp là tới cùng liên lạc tình cảm cha con với anh! Sao lại cãi nhau……”
Đôi mắt Thịnh Vị Ương chợt 囧,
“Ba tuổi, có phải anh lại mắng Emp không?”
Khóe miệng Hoàng Phủ Bạc Ái hơi kéo một chút, có chút mất tự nhiên xoay mặt đi, ho khan một tiếng,
“Anh nói thời mãn kinh của ông ấy tới rồi.”
Thịnh Vị Ương chợt cứng đờ, hàm răng va chạm một chút.