Nam Tiểu Tố liền nhìn không quen anh như vậy.
Chính anh rất ghê gớm sao! Tỏ tình liền nhất định thành công, theo đuổi người liền nhất định bắt được hả! Thật xem chính mình thành trời sanh vạn người mê rồi!
……
Chợt, ngữ điệu Nam Tiểu Tố vút cao, nuốt một miệng sữa chua, rít gào cáo trạng,
“Kỳ Mộ Phi, anh đặc biệt ** sao rốt cuộc có ý tứ gì!”
Kỳ Mộ Phi quay mặt sang,
“Anh cho rằng đêm qua anh nói rất rõ ràng, anh thích em, anh muốn yêu đương với em, chỉ đơn giản như vậy.”
Bỗng chốc, trong lòng Nam Tiểu Tố nhảy dựng, mặt lập tức đỏ, không tự chủ được nắm chặt bình sữa chua trong tay, lại lôi kéo giọng,
“Vì sao?”
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao yêu…… thích tôi!”
Nam Tiểu Tố ném một ánh mắt trợn trắng khinh bỉ.
……
Ngữ khí nhàn nhạt của Kỳ Mộ Phi càng bình tĩnh, ánh mắt lưu manh hơi hơi hạ xuống, rơi ở vị trí trước ngực Nam Tiểu Tố,
“Em không biết sao?”
Nháy mắt trong đầu Nam Tiểu Tố tựa như làn đạn tự động bắn ra bốn chữ to,
“Tôi! yêu! ngực! phẳng!”